Chương 38: Âm mưu (hạ)

Buổi tối hôm ấy, Diệp Kính Huy uống rượu như hũ chìm.

Hắn ngồi khoanh hai chân trên chiếc thảm mềm màu trắng trong phòng, trước mặt la liệt cơ man "cầu vồng bảy sắc", bảy thứ chất lỏng đỏ cam vàng lục lam chàm tím ánh lên màu ngọc lưu ly rực rỡ dưới ngọn đèn, cứ nốc hết loại rượu mạnh này qua loại rượu mạnh khác, toàn thân hực lên sức nóng như bị bỏng nhưng tim lại nguội lạnh, lạnh đến thấu xương.

Đột nhiên hồi tưởng khoảng thời gian trước đây khi hắn dùng thân phận MB quen biết Tư Minh, anh từng đến quán chọn hắn, vừa đối ẩm vừa hỏi: "Cậu đã từng uống say chưa?"

Lúc đó hắn cười ám muội, cầm ly rượu mà bảo rằng, "Nếu đây là yêu cầu của anh, tôi sẵn sàng xả thân tiếp quân tử."

Diệp Kính Huy không trực tiếp trả lời, thực ra đáp án của câu ấy là,

tôi chưa bao giờ uống sayChơi bời trăng hoa ngần ấy năm, cả ngày làm bạn với rượu chè, tửu lượng của hắn càng ngày càng cao, chẳng biết vì sao uống thế nào cũng không say, thi thoảng phiền muộn muốn mượn rượu giải sầu đành bó tay chịu chết, dẫu uống nhiều thế nào, thân thể khó chịu đến đâu, nôn tới mức dạ dày quay cuồng thì đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Vì tỉnh táo nên nỗi phiền muộn càng muốn quên lại càng tăng gấp bội.

Hiện giờ cứ hết ly này sang ly khác, uống luôn tay, chất lỏng lạnh lẽo liên tục vọt thẳng từ yết hầu xuống bụng, thân thể hừng hực như đang bị thiêu cháy, dạ dày cuồn cuộn từng cơn lộn mửa, nhưng thần trí vẫn minh mẫn đến lạ. Hắn cảm nhận rõ rệt nỗi đau âm ỉ khi cồn đốt cháy dạ dày, nhói tận tâm can. Diệp Kính Huy với lấy di động gọi vào số Tiêu Dật, chờ thật lâu vẫn chưa thấy ai bắt máy.

Hắn gọi thêm lần nữa, nào ngờ lại chuyển thành "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy."

Hắn nhếch miệng cười, dù sao da mặt cũng dày lắm rồi, bèn lấy điện thoại của hộp đêm gọi đến phòng ngủ của y.

Quả nhiên không bao lâu sau, bên tai vang lên chất giọng điềm đạm của Tiêu Dật: "A lô, xin hỏi ai đầu dây?"

"Tôi đây." Diệp Kính Huy cười, "Ngay cả Tiêu Dật cũng không dám tiếp cuộc gọi của tôi, sợ tôi lắm à?"

Y trầm mặc một hồi lâu sau, lâu tới nỗi hắn nghĩ chắc y đang muốn cúp máy thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dài não nề.

"Haizz, hôm trước gặp sự cố sao tôi gọi cậu không bắt máy, cậu đã ở đâu?"

"Ra ngoài du lịch nên di động hết pin."

"Đừng hòng gạt tôi, cuộc gọi được kết nối nhưng không ai nhận, khi ấy cậu đang ở cùng Tư Minh đúng không?"

Diệp Kính Huy im lặng một lát: "Ừ."

Lúc ấy đang triền miên trên giường với anh ta, di động rơi ở đâu hắn cũng chẳng biết.

Tiêu Dật ngừng lại, khẽ thở dài: "A Huy, lần này cậu hại tôi thê thảm quá, sau khi ban kiểm soát nhận được DVD thì tức đến độ suýt hộc máu, tôi bị cách chức để điều tra."

Hắn hạ giọng đáp: "Xin lỗi."

Hết thảy mọi chuyện vốn đều do hắn gây ra, dẫu là tìm sơ hở hạ bệ Quan Thiên Trạch hay lừa dối Tư Minh, những thủ đoạn độc ác vô tình vô nghĩa đó là một tay hắn bày ra. Cớ gì lại liên luỵ cả Tiêu Dật?

Trong cuộn phim được quay, đôi mắt dịu dàng của Tiêu Dật nhuốm đẫm màu hoa đào, thân thể bị tình dục hun cho ửng đỏ lên, còn cả... . Bản thân hắn cầm roi da đứng phe phẩy phía sau thì được làm mờ mặt mũi bằng Mosaic

— vì lẽ gì là hắn phạm lỗi nhưng bạn thân phải chịu tội lây? Hơn nữa còn là người bạn duy nhất?!

"Ngoại trừ tôi ra, nào ai dám làm bạn với người biến thái như cậu." Câu nói bất đắc dĩ của Tiêu Dật bất chợt vang lên bên tai hắn, nụ cười hiền hòa của y hiển hiện trước mắt, mấy năm trước vừa chân ướt chân ráo bước vào tình cảnh lạ người lạ chỗ, không bạn bè, thậm chí cả người tâm sự cũng chẳng có, mỗi khi sinh bệnh không muốn nói với bố mẹ, chỉ có mình Tiêu Dật vẫn luôn ở cạnh chăm sóc hắn.

Khoảng thời gian hắn bị viêm dạ dày mất hết khẩu vị, y từ sáng sớm đã tới căn tin xếp hàng mua bánh bao chay ngon trứ danh cho hắn, thỉnh thoảng chỉ mua được một cái thì y luôn nhường hắn ăn trước.

Lần ấy chuốc thuốc là do muốn trông thấy bộ dạng mê người của y, chẳng qua là trò đùa vớ vẩn giữa bằng hữu với nhau, bọn họ đã kề vai sát cánh nhiều năm đến vậy, đương nhiên chưa từng dọa nạt, tổn thương hay phòng bị lẫn nhau. Ai ngờ cuộn phim đó lại bị kẻ khác sử dụng thành vũ khí trí mạng làm hại Tiêu Dật! Vì sự bốc đồng của hắn mà gây nên thống khổ cho y ngày hôm nay. Khi đoạn phim đó bị phơi bày công khai, trong mắt người đời Tiêu Dật chẳng khác nào gã biến thái có sở thích chịu ngược đãi.

Hình ảnh Tiêu Dật khỏa thân quỳ sấp trên mặt đất bị trăm người xa lạ nhìn thấy. Y còn quá trẻ, vừa nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Đông Thành, tương lai rực rỡ như gấm hoa, giờ đây bỗng dưng trở thành kẻ lập dị bị người người khinh bỉ!

Trong tích tắc đã mất tất cả! Trong chớp mắt thân bại danh liệt!

Quan Thiên Trạch... . Tôi nhất định sẽ khiến anh nợ máu phải trả bằng máu!

Diệp Kính Huy siết chặt nắm tay, nói với người đầu dây bên kia: "Xin lỗi."

— Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng ăn nói khép nép như vậy, thế mà hiện tại dẫu có nhận lỗi cũng cảm thấy không đủ. Danh dự của cậu, tiền đồ của cậu, thể diện của cậu, toàn bộ đã bị hủy hoại trong phút chốc vì hứng thú gàn dở của tôi, thế giới của cậu sụp đổ là do tôi, nhiều năm tình nghĩa vừa qua làm sao tôi bù đắp cho xuể?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!