Chương 37: Âm mưu (thượng)

"Được rồi, anh ta còn nhắn lại gì nữa, cứ nói nốt đi." Giọng của Diệp Kính Huy bình thản đến mức mất hẳn độ ấm. A Tề xoa xoa mắt: "Ông chủ, chi bằng chúng ta về tìm khách sạn nghỉ ngơi trước đi, rồi em sẽ nói tiếp."

Tiếc thay với cá tính cố chấp vốn có, hắn quyết định bỏ lơ ý tốt của cậu: "Nói ngay đi, để lát nữa anh cũng hết hứng nghe."

A Tề im lặng một hồi lâu mới khẽ đáp: "Tư Minh nói, lúc anh tìm thi thể dày công bố trí vụ tai nạn để lừa anh ta, anh ta rất thống khổ, hiện tại cũng nên cho anh nếm thử loại thống khổ này."

Hàng mi của hắn run lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh: "Còn gì nữa?"

A Tề bước lên phía trước để hắn dựa vào người mình, gỡ những ngón tay đang bấu mạnh vào tường của hắn ra, xót xa nắm chặt trong lòng bàn tay, nghẹn ngào kể —

"Lúc anh lén lút tìm nhược điểm muốn hạ bệ anh ta, anh nên dự đoán được kết cuộc ngày hôm nay. Nếu trước đây là anh trêu cợt anh ta, hiện giờ anh ta trả lại nguyên vẹn cho anh, như thế mới công bằng."

Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại, ý cười ở khóe môi càng ngày càng đậm, chẳng khác nào đang nghe hí kịch: "Tiếp tục. Nói."

Nhận ra ngón tay hắn đang ấn sâu vào lòng bàn tay, A Tề lo lắng nhìn hắn: "Ông chủ, có lẽ chúng ta nên lái xe đến vùng lân cận Yên Đài tìm khách sạn trước, để anh..." Giương mắt thấy chuỗi dấu hôn và dấu răng đáng sợ quanh cổ hắn, đầu A Tề cúi thấp hơn, "Chí ít nên tắm rửa cái đã."

Diệp Kính Huy lạnh lùng đáp: "Nói cho xong lời nhắn của anh ta đi."

"Ưm... Anh ta nói nếu người thương đã bị anh giết chết, anh ta cũng không còn chút tình cảm nào với anh, anh muốn hận thì cứ việc."

Khóe miệng hắn nhếch lên nét cười nhạt, khoanh hai tay trước ngực, tựa vào vách tường: "Hết?"

"Vâng..."

"Tối qua cậu cũng bị giam?"

"Vâng, sáng nay mới được thả."

"Quan Thiên Trạch có làm gì cậu không?"

"Không có..."

"Thế thì tốt rồi. Cậu đỡ anh xuống lầu trước, lái xe chở anh đến khách sạn nghỉ ngơi vài ngày đi. Anh... mệt quá."

"Dạ."

Trên xe chỉ còn vẻn vẹn hai người, Trần Nhiên vốn ngồi ở ghế phó lái nay đã biệt tích.

Ý cười trên môi Diệp Kính Huy ngày càng lan rộng, sờ túi quần, quả nhiên di động đã không cánh mà bay.

Biết Trần Nhiên mất tích chắc chắn có có quan hệ với sự xuất hiện của Quan Thiên Trạch, nếu A Tề không nhắc đến, hắn cũng thức thời không đề cập tới.

Tựa nhẹ lưng vào băng ghế sau, thân thể hắn càng lúc càng khó chịu.

Mấy ngày nay là thời điểm nóng nhất trong mùa hạ, hôm qua bị giày vò đến tận khuya, hắn vã mồ hôi ướt rượt cả người, hơn nữa thứ ô uế anh ta để lại trong cơ thể còn chưa được rửa sạch, Diệp Kính Huy cảm thấy ngứa ngáy khắp toàn thân, hai chân đến giờ vẫn còn run rẩy, bị xích sắt khóa suốt đêm nên cơ hồ đã mất hết cảm giác. Nơi riêng tư phía sau lại vô cùng đau đớn, dẫu A Tề đã chu đáo lót một cái đệm mềm ở dưới, chỗ ấy vẫn nhức nhối như thể bị kim đâm, từng cơn buốt ập đến cứ như xát muối vào vết thương. Nhất là khi xe giảm tốc độ để vào đường cao tốc, chỉ giật nhẹ vài cái đã làm tấm thân rệu rã muốn nát ra thành từng mảnh.

Diệp Kính Huy cố chịu đựng cơn xót, mượn di động của A Tề gọi điện thoại.

"Chú Chung, huy động bảo vệ trong quán lập tức ra sân bay ngăn Tư Minh lại."

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây: "Ý ông chủ là..."

"Bắt anh ta nhốt lại trong quán, nhắn rằng chờ tôi trở về, tôi nhất định sẽ khiến anh ta sống không bằng chết!"

Đối phương nhẹ giọng đáp: "Vâng, ông chủ."

Không khí trong xe có phần ngột ngạt hẳn lên, Diệp Kính Huy đột nhiên cười nửa miệng.

"A Tề, cậu biết muốn đối phó với người kiêu ngạo, biện pháp tốt nhất là gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!