Chương 29: Gián điệp (hạ)

Chiều hôm nay, Diệp Kính Huy lại đến văn phòng của Tư Minh.

Tư Minh bình thản ngồi trên sô pha, nhìn hắn không chớp mắt. Diệp Kính Huy đứng trước mặt anh, rất có cảm giác trán mình sắp bị ánh mắt của anh bắn thủng.

Thật lâu sau, anh mới mở lời: "Mèo nhà cậu có tâm linh tương thông với cậu à?"

"Sao lại nói vậy?"

Tư Minh điềm đạm đáp: "Ngày cậu xin nghỉ bệnh, nó cũng bị ốm." Anh dừng một lát, "Nhưng khi tôi mang nó đi gặp bác sĩ, ông ấy nói thực ra nó chỉ giả vờ. Loại động vật như mèo bề ngoài nhìn lười biếng không mấy sức sống, hệt như bị bệnh, nhưng đến khi nó có tinh thần sẽ cào người ta bị thương."

Hiểu thông lời ám chỉ của anh, Diệp Kính Huy trầm mặc: "Lần này tôi vin cớ xin nghỉ, kỳ thực là âm thầm giúp đỡ Tiêu Dật, anh biết hết đúng không?"

Tư Minh không trả lời, trái lại anh nói: "Tự cậu mang nó về đi, ở phòng bên cạnh." Thấy Diệp Kính Huy còn đứng bất động, anh nhướn mày: "Còn việc gì sao?"Hắn yên lặng chốc lát: "Nghe Tiêu Dật nói, anh cực lực phản đối đề án ba phương hợp tác?"

"Nếu anh ta ngay cả chuyện này cũng kể với cậu, chứng tỏ hai người không giấu nhau bất kì điều gì." Tư Minh lạnh lùng nói: "Nhưng chuyện này có quan hệ gì tới cậu?"

"Đông Thành và Thiên Vũ dẫu sao cũng là đối tác lâu năm, nếu Đông Thành có lượng vốn nhàn rỗi, tại sao không dùng nó để giúp Thiên Vũ giải quyết tình thế cấp bách hiện nay? Đồng thời có thể thu lợi từ đó mà?"

"Nguyên tắc của tôi là không chủ động hại người, cũng không chủ động giúp người. Không có kẻ thù chỉ sau một đêm, cũng không có ơn nghĩa vĩnh cửu, rõ chưa?"

Diệp Kính Huy khựng lại: "Tôi hiểu rồi." Dứt lời liền xoay người đi mất, không nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Tư Minh đã từng nói qua, anh không cần quá trình, chỉ quan tâm kết quả. Bất kể quá trình ấy có bao nhiêu miễn cưỡng, bao nhiêu khó khăn, anh chỉ để ý kết quả, và kết quả ấy là hắn lại đâm anh một đao, từ nay về sau cả hai trở mặt thành thù.

Không bao giờ có thể giống như trước đây, cùng anh đứng sóng vai ngắm cảnh đêm đô thị, không thể giả bệnh để được anh quan tâm và chăm sóc, không thể thanh thản ngồi ăn một bữa cơm ngon tự tay anh nấu, nằm trên giường thoải mái tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Cũng không còn được nhìn thấy cảnh hai con mèo đánh nhau, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Có một số thứ chưa kịp nảy sinh đã bị hắn vô tình bóp chết.

Lần này đứng ở phía đối lập với anh, cho anh một cú trí mạng, có lẽ sau này không còn cơ hội để bù đắp.

Nhưng hắn không thể lựa chọn con đường khác... ...

Lần hợp tác đầu tiên của Nhân Thông và Đông Thành đã gặt hái được thành công mỹ mãn, nhưng ngay thời điểm song phương muốn xác nhận tiến hành bước hợp tác tiếp thep, đột nhiên đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Trưa hôm đó bên Nhân Thông gọi điện đến, họ nói bởi vì số lượng hàng đợt tiếp theo rất lớn, lãnh đạo của công ty muốn nhìn một ít đơn hàng của người mua để tiện đối chiếu rõ ràng, hơn nữa cũng chuẩn bị mấy ngày sau sẽ tới đàm phán với Đông Thành. Cuộc gọi này vốn là Diệp Kính Huy tiếp, nhưng hắn không có mặt để xử lý mà lấy cớ đi vệ sinh, giao việc này lại cho Lâm Phi Phi.

Quả nhiên, một cô gái có kinh nghiệm non trẻ như Lâm Phi Phi đã trực tiếp gửi toàn bộ đơn đặt hàng cho đối phương.

Chờ Tư Minh và Tiêu Dật trở về sau khi ăn trưa, tất cả đều đã quá muộn.

Vẻ mặt Tư Minh bình tĩnh đến đáng sợ, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh buốt như muốn đóng băng người khác.

Lâm Phi Phi ý thức được cô đã phạm sai lầm nên đứng run lẩy bẩy tại chỗ, thật lâu sau mới dám lí nhí: "Giám đốc Tư, tôi..."

"Phi Phi, lần này cô gây họa thật rồi." Tiêu Dật tranh trước một bước, hắn hòa nhã nói: "Chúng ta lấy được giá bán chiết khấu dưới 80% của Nhân Thông, lần trước A Huy vất vả lắm mới thương lượng được. Khi bán cho bạn hàng chúng ta sẽ tăng giá gấp đôi, kiếm lợi nhuận lớn từ mức chênh lệch. Chúng ta làm đại lý là để kiếm mức chênh lệch này, lợi nhuận ròng phải được giữ kín.

Nếu doanh nghiệp muốn xem toàn bộ đơn đặt hàng, chúng ta nên sửa lợi nhuận thấp xuống rồi mới gửi qua, như vậy lần đàm phán sau mới tiếp tục áp đảo bọn họ, tìm được mức chiết khấu tốt."Thấy Lâm Phi Phi càng run kịch liệt hơn, Tiêu Dật khẽ thở dài, vỗ vỗ vai cô: "Cô vừa vào làm nên không hiểu rõ, lần hợp tác này với Nhân Thông tuy thành công rực rỡ, nhưng hiện tại Nhân Thông đã có tên tuổi trên thị trường phần mềm, sản phẩm vừa xuất ra được bán hết chỉ trong vài ngày, nếu bây giờ để bọn họ biết chúng ta kiếm được lợi nhuận cao như vậy, nhất định không chịu giảm giá bán, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thậm chí bước hợp tác tiếp theo chưa chắc đã đạt thành. Cô hiểu chưa?"

"Tôi... tôi không biết, xin lỗi..."

"Xin lỗi có ích lợi gì sao?" Tư Minh đáp một cách vô cảm.

Lâm Phi Phi cúi thấp đầu: "Tôi không cố ý, tôi... tôi tưởng là..."

Tiêu Dật cười với Tư Minh: "Thôi quên đi giám đốc Tư, chúng ta cố nghĩ ra biện pháp là được." Đoạn, hắn quay đầu lại dịu dàng nói: "Phi Phi, cô theo tôi đến đây."

Tiêu Dật nắm lấy bờ vai không ngừng run rẩy của Lâm Phi Phi, lách qua Tư Minh với vẻ mặt lạnh như tiền đi vào văn phòng, đóng cửa lại.

Diệp Kính Huy đang ngồi chờ trong đấy, hắn thong dong dựa vào sô pha: "Tiêu Dật, cậu khẳng định văn phòng cậu không có mấy loại thiết bị như thiên lí nhãn hay thuận phong nhĩ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!