Tối hôm sau, vẫn trong căn phòng VIP số 1 treo đầy khí cụ kia, Diệp Kính Huy lười biếng nằm trên giường xem lại bản tin trông khá chân thực hôm qua, lúc nhìn đến hiện trường tai nạn giao thông, hắn ấn nút dừng.
"Tham gia diễn xuất trong cảnh tai nạn có mấy người?"
"Đều là người quen của tiên sinh Alex, cô phóng viên kia với nhiếp ảnh gia đã phối hợp rất tốt với đài truyền hình, hẳn sẽ không bị lật tẩy."
"Tốt lắm, có vậy mới không để lại sơ hở. Haizz, lần này tốn kém quá thể."
Chú Chung dừng một chút rồi đột nhiên bảo: "Hôm nay Tư tiên sinh lại đến quán, vẫn gọi "cầu vồng bảy sắc"."
Diệp Kính Huy giật mình: "Vậy sao."
"Hôm qua anh ta đi cùng tôi, đem hũ tro cốt giả an táng ở nghĩa trang đẹp nhất Bắc Sơn, còn tặng rất nhiều hoa tươi, anh ta đứng trước ngôi mộ ước chừng một giờ, thoạt nhìn... rất đau khổ."
"Mấy việc này không cần thông báo với tôi." Diệp Kính Huy thình lình cắt ngang lời ông.
Yên lặng một lúc lâu, chú Chung lại ướm lời: "Ông chủ, lần này dường như hơi quá đáng rồi. Tôi thấy Tư tiên sinh là thật lòng thích cậu."
"Chú Chung, chú đi theo tôi bao lâu rồi?" Hắn hỏi một cách rất bình thản.
"Mười năm."
"Đã mười năm." Diệp Kính Huy bật cười, vẫn giữ rịt vẻ mặt thờ ơ như trước: "Chú đi theo tôi những mười năm, chắc cũng quá hiểu tôi là loại người nào. Thứ làm tôi thấy phiền hà nhất chính là tình cảm."
Chú Chung khựng lại: "Tôi chỉ thật sự hy vọng có người thích cậu thật lòng, đối xử tối với cậu."
Diệp Kính Huy bình tĩnh đáp: "Thật lòng với tôi sao... không đáng đâu. Vì tôi không thể hồi đáp bất cứ điều gì."
Chú Chung cũng không nói thêm gì nữa.
Diệp Kính Huy im lặng một chốc mới tiếp tục: "Nếu "người đó" đã chết, anh ta sẽ hết hy vọng. Tốt nhất nên chấm dứt đoạn nghiệt duyên này đi."
Diệp Kính Huy vốn là một kẻ quỷ kế đa đoan, tâm địa gian trá có thừa, dẫu hắn thích trêu chọc người khác, nhưng luôn cự tuyệt không đặt bất cứ ai vào lòng, đối với tình cảm cũng rất lạnh nhạt. Hắn dày công sắp xếp cái chết giả cho "người anh song sinh", do hắn biết tính tình cố chấp của Tư Minh, nếu người kia không chết, anh ta cũng không bao giờ từ bỏ.
Thế mà khi thấy Tư Minh thật sự rơi vào bẫy, Diệp Kính Huy lại không hề thoải mái tí nào.
Trong khoảnh khắc, bỗng nhiên hắn rất muốn biết nếu hắn thực sự qua đời, sẽ có người đứng trước mộ tặng một đóa hoa, rơi một giọt lệ vì hắn không?
Tuy đáp án cho câu hỏi này hiển nhiên rất dễ đoán, sẽ chả ai khổ sở vì cái chết của hắn đâu, quá lắm là Tiêu Dật đến trước ngôi mộ thở than hai tiếng, anh trai em út ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ. Thế nhưng thời điểm khi nghe chú Chung bảo rằng, Tư Minh đã chọn cho hắn một ngôi mộ thật đẹp, còn đứng trước mộ tặng hoa, trái tim không hiểu vì sao lại bị rung động! Bất chợt, hắn rất muốn trông thấy dáng vẻ đau đớn của Tư Minh, vì hắn biết rõ, có lẽ từ nay về sau sẽ không còn ai ...
thật lòng thật dạ với mình như thế nữa.
Kỳ thực cho dù không có, cũng chẳng có gì đáng lo.
Hắn đã sớm quen với nỗi cô đơn, trước đây và hiện tại luôn ở một mình, cho đến tận lúc chết, cũng thế.
Không yêu bất kì người nào, cũng không bị bất kì người nào yêu. Đây là nguyên tắc xử sự của Diệp Kính Huy, có như vậy hắn mới sống phóng khoáng tự do, muốn gì làm nấy.
Chỉ là thi thoảng sẽ có một chút tịch mịch mà thôi...
Khuya hôm ấy, Tư Minh lại ôm mèo con đứng ngắm cảnh đêm trên tầng cao nhất của cao ốc Tinh Vân.
Hiếm khi được nghỉ vào dịp cuối tuần, Tư Kiệt cũng chạy tới nhà anh trai ăn tối, đến nửa đêm khi cậu xuống giường đi vệ sinh, suýt nữa đã bị dáng vẻ cô đơn của anh dọa mất hồn.
Tư Kiệt chạy tới: "Anh hai, nửa đêm anh đứng đây chi vậy?"
Tư Minh quay đầu lại, thản nhiên hỏi cậu: "Em thích mèo không?"
Tư Kiệt nhìn chú mèo con đang nằm trong lồng ngực anh, thấy anh trai cứ mãi dùng ngón tay vuốt ve đầu nó, lòng cậu mềm đi, cũng vươn tay xoa xoa đầu nó, mèo ta dụi dụi vào lòng bàn tay cậu, meo một tiếng nhảy vào người đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!