Sự việc cũng không chấm dứt một cách đơn giản đến vậy.
Tư Minh không hề đưa Diệp Kính Huy ra khỏi quán bar, trái lại, anh xoay người kéo hắn vào thang máy.
Thang máy chạy thẳng lên tầng ba, Tư Minh dừng bước trước phòng 001, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong cánh cửa vang lên một giọng nói không mấy kiên nhẫn: "Tư tiên sinh, còn chuyện gì nữa?"
Tư Minh mỉm cười đẩy cửa ra, lại thấy ai đó vẫn đang khỏa thân nằm trên giường, "hắn" trông thấy cậu bạn đồng hành Lưu Huy của anh thì khẽ nhíu mày, nghiêng người dùng chăn bọc kín thân thể lại, lạnh lùng cất lời: "Lại gì nữa, Tư tiên sinh dẫn thêm người đến là muốn mời anh ta đứng ngoài quan sát sao? Hôm nay tôi mệt chết đi được, không có nhã hứng đó đâu."
Tư Minh bình tĩnh trả lời: "Tôi giới thiệu một người bạn cho cậu." Nói xong, anh ôm lấy bờ vai Lưu Huy, dùng ngón trỏ khẽ khàng nâng cằm hắn lên.
Người nằm trên giường nhác thấy gương mặt giống mình như hai giọt nước, trong nháy mắt cứng ngắc cơ thể hệt như vừa bị roi vung trúng.
Một lát sau, "hắn" mới lạnh mặt nói: "Tư tiên sinh, đây là ý gì?"
Liếc thấy "Lưu Huy" say như hũ chìm đang mơ mơ màng màng ngủ trên tay mình, Tư Minh mỉm cười giải thích: "Bạn tôi bảo cậu ta có một người anh song sinh thất lạc nhiều năm trước, tôi thấy cả hai rất giống nhau nên mới dẫn cậu ta đến đây cho cậu xem thử."Người thanh niên kia cơ hồ bị giật mình, một lúc sau "hắn" mới thản nhiên đáp: "Ờ, cho dù có thì cũng là chuyện quá khứ rồi.
Từ khi vào hộp đêm tôi đã sớm quên mình họ gì."
"Cậu không nhớ rõ cậu ta?" Tư Minh hỏi.
Khóe miệng chàng trai kia lộ ra ý cười lạnh lẽo, "hắn" liếc nhìn cả hai: "Tư tiên sinh, anh làm ơn đừng dẫn cậu ta đến tìm tôi thêm lần nào nữa, cậu ta là du học sinh ưu tú vừa về nước, còn tôi là hồng bài ở hộp đêm, dẫu chúng tôi có quan hệ huyết thống thì cũng đã xa xôi như ở kiếp trước rồi. Nếu anh còn lo chuyện bao đồng lần nữa, hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi gặp anh."
"Hắn" ngừng một chút rồi nhướn mày với chú Chung đang đứng ngoài cửa:
"Chú Chung, tiễn khách."
Tư Minh nhìn "hắn" bảo: "Tôi về trước vậy, cậu nghỉ ngơi sớm đi."Có lẽ do bị gió lạnh thổi suốt trên đường đi, thời điểm vừa đến cao ốc cũng là lúc Lưu Huy nhẹ nhàng mở mắt ra.
"Ưm, giám đốc Tư, đây là nơi nào... ."
Tư Minh rất cẩn thận đưa cho hắn một bộ áo ngủ trắng thuần, thêm một cái quần lót mới tinh tươm.
"Đây là nhà tôi, cậu tắm trước đi." Còn anh lại cởi áo khoác rồi đi vào nhà bếp.
Diệp Kính Huy gật đầu đi thẳng vào phòng tắm.
Hứng đầy một bồn nước ấm xong, hắn khoan khoái ngâm mình trong bồn thoải mái tẩy rửa thân thể, đương lúc muốn mặc áo ngủ đi ra lại đột nhiên nhớ tới cái quần lót vừa thay...
Tư Minh sẽ không biến thái đến mức ngay cả đồ trong của hắn cũng nhận ra chứ ?!
Cũng không chắc, ngộ nhỡ mắt anh ta tinh đến mức chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nhìn được thứ cuối cùng dùng che cơ thể của hắn, thế chả phải lòi đuôi rồi ư.
Diệp Kính Huy dứt khoát cuộn tròn nó lại ném vào sọt rác bên cạnh, mặt trên nguỵ trang thêm bằng đống giấy vứt đi, dù Tư Minh muốn tìm, anh ta cũng không đày đoạ bản thân đi lục sọt đựng giấy vệ sinh đâu ha.
Nghĩ đến đấy, ai đó cười rất chi là hả hê.
Tuy vừa nãy có cởi hết quần áo, hắn vẫn giữ lại lớp "phụ tùng" che thân cuối cùng, tiếc là hiện giờ chứng cứ duy nhất cũng đã bị bản thân huỷ diệt sạch sẽ.
Đoạn, hắn quay đầu lại đi vào nhà bếp ngồi, thấy trên bàn đã dọn xong bốn món mặn một món canh, thức ăn đơn giản nhưng được nấu vô cùng khéo léo, món canh dù nhạt cũng khiến người ta cảm thấy thật ấm lòng.
Dường như đã lâu lắm rồi chưa ăn một bữa nào ra trò.
Diệp Kính Huy khen thầm trong lòng, hoá ra một nhân vật lãnh đạo như anh ta lại có thói quen sinh hoạt tốt đến không tưởng thế này.
"Thân thể đã tốt hơn nhiều chưa?" Tư Minh hỏi.
"Ừm, khá hơn một chút rồi, cơ mà... đầu vẫn còn choáng lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!