"Ý của con là, Diệp Kính Huy sẽ từ bỏ việc nghiên cứu phát triển sản phẩm, chỉ chuyên tập trung vào mở rộng đại lý phân phối ở quốc nội?" Từ Văn Sơn cười khẽ, "Cậu ta rất thức thời, hiểu rõ thị trường phần mềm ở trong nước là thiên hạ của Nam Dao."
"Bác Từ nói đúng. Nếu Diệp Kính Huy đã sáng suốt tự rút khỏi trận tranh đấu này, chi bằng... Chúng ta tạm thời tha cho hắn đi?"
"Hửm?" Từ Văn Sơn bình thản nói, "Nhưng chúng ta đã nắm được 20% cổ phần của Thiên Vũ trong tay, dù không mua đứt Thiên Vũ cũng có thể ép họ bỏ vốn cho ta."
Người đàn ông kia lại cười cười: "Bác Từ hẳn là rất tinh tường, Diệp Kính Huy là kẻ mưu ma chước quỷ đầy mình, con sợ hắn ta tương kế tựu kế cố ý dùng sự lên xuống bất thường của cổ phiếu để nắm giữ chúng ta, trái lại còn nhân cơ hội hút lấy nguồn vốn của Nam Dao." Anh ta ngừng một chốc rồi nói tiếp, "Nếu mục đích của bác Từ chỉ dừng ở việc buộc hắn ta rút khỏi cuộc chơi, vẫn nên...
thấy chuyển biến tốt thì thu tay thôi."
Từ Văn Sơn trầm mặc một lát: "Được rồi, cứ làm như con nói đi."
"Con sẽ tìm cơ hội thích hợp bán cổ phần công ty, con nghĩ hắn ta nhất định sẽ rất phấn chấn khi có thể thu% này."
"Dường như con rất hiểu cậu ta nhỉ?" Từ Văn Sơn bật cười.
"Mấy năm trước con từng gặp hắn ta ở Mĩ, khi đó Diệp Kính Huy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng rất biết che giấu thực lực bản thân. Con đã sớm đoán được gia nghiệp nhà họ Diệp sẽ rơi vào tay hắn, chẳng qua đã nhiều năm không gặp, công phu ăn chơi trác táng của Diệp Kính Huy tăng cường nhanh quá, hơn nữa cũng ẩn mình quá sâu, con vẫn chưa trông thấy bộ mặt thật của hắn."
"Ồ?
Vậy sao lần này con đoán chuẩn như vậy?"
"Tiêu Dật và hắn là bạn tốt, suy nghĩ của họ rất tương tự nhau, con chỉ lấy thủ đoạn của Tiêu Dật ướm vào kiểu người như Diệp Kính Huy thôi."
"Hoá ra là vậy. Hai người đó dù sao cũng từng lớn lên cùng nhau mà." Từ Văn Sơn ngừng một hồi rồi tiếp tục, "Lần này phương pháp con đưa ra quả thật rất hiệu quả, có thể bức bách khiến Diệp Kính Huy hiện thân ra. Thế hệ trẻ tuổi của Nam Dao bác thiếu một nhân tài nhạy bén quyết đoán như con đấy."
"Bác Từ quá khen."
Từ Văn Sơn mỉm cười: "Lúc mẹ con qua đời đã nhờ bác chăm sóc con cẩn thận, đáng tiếc sức khỏe bác mấy năm nay kém quá, thân mình còn lo chưa xong, khiến con phải chịu khổ rồi." Nói đến đây, ông khẽ thở dài, "Tư Minh, bây giờ Tiêu Dật trở về rồi, cuộc tranh giành ghế tổng giám đốc là chuyện không thể tránh khỏi, hội đồng quản trị bên kia không ưa con đã lâu, nếu làm việc ở Đông Thành quá bức bối, chi bằng từ chức và qua chỗ bác đi, vị trí tổng giám đương nhiên sẽ thuộc về con."
Tư Minh thản nhiên đáp: "Cám ơn lời khen của bác Từ, con ở Đông Thành cũng không tệ lắm."
Từ Văn Sơn ngẩng đầu nói với vẻ nghiêm túc: "Con biết mà, không phải bác giả vờ khách khí với con, bác thật sự hy vọng con có thể về đây giúp đỡ Nam Dao."
Tư Minh yên lặng một chốc mới trả lời: "Đi từng bước xem từng bước thôi ạ."
Lâu thật lâu sau, ông mới khẽ thở dài, thuận miệng chuyển đề tài câu chuyện: "Nghe nói gần đây con thường xuyên đến một hộp đêm, chưa kể còn rất thân thiết với một MB."
(money boy)
Tư Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhuốm vẻ thâm trầm: "Bác Từ, dường như đây là việc riêng của con." Thanh âm cố tình đè thấp hết mức, giữa sự kính cẩn lại lộ ra đôi chút xa cách.
Từ Văn Sơn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ông ho nhẹ một tiếng dời tầm nhìn qua nơi khác: "Việc riêng của con bác dĩ nhiên không nên xen vào, chỉ là... con cũng không còn nhỏ nữa, chung quy cũng phải đưa ra quyết định đúng đắn chứ."
"Bác Từ yên tâm, cậu ta không phải MB."
"Hửm? Làm sao con biết chắc?"
"Nếu MB nào cũng ngạo mạn xấc xược giống cậu ta, hộp đêm kia đã đóng cửa lâu rồi." Tư Minh ngừng một lát rồi cười cười, "Con nghi ngờ cậu ta chính là ông chủ của Crazy."
"Khụ khụ... ." Từ Văn Sơn hệt như vừa trải qua một cơn kích thích quá lớn, ông ho khan vài tiếng, "Con... Con và ông chủ hộp đêm... . Tốt nhất vẫn nên duy trì khoảng cách đi."
Tư Minh lại gần vỗ nhè nhẹ lên lưng ông, "Bác Từ, việc riêng của con bác không cần nhọc lòng lo lắng đâu. Về phần ông chủ của Crazy, con vẫn đang điều tra thân phận cậu ta. Chuyện dây dưa với cậu ấy con đều có dự tính hết rồi."
"Ừ, bác tin con sẽ giải quyết mọi chuyện tốt đẹp." Từ Văn Sơn dừng một chút, đánh mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, "Đã trễ rồi, con ở lại ăn cơm tối đi, Tiểu Thanh hiếm khi được về nước một chuyến, nó biết con tới nên cố tình mua rất nhiều đồ ăn."
Tư Minh gật đầu: "Cung kính không bằng tuân lệnh." Anh đứng dậy rời khỏi sô pha, "Con vào bếp xem Từ Thanh đang nấu món ngon gì đây."
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!