"Tư tiên sinh, anh cũng biết nghề của tôi được chia ra rất nhiều loại nhỉ." Thanh âm của Diệp Kính Huy cực kì điềm nhiên, "Tôi là người có ham muốn hơi đặc biệt một tí, cho nên bình thường kẻ dám bao tôi đều có máu M, tức là loại thiếu bị hành hạ ấy." Hắn ngừng một chút rồi nhướn nhướn mi, "Hiểu chưa?"Tư Minh trầm mặc thật lâu mới bật cười khe khẽ: "Xem ra cậu rất xứng đáng được nâng giá gấp ba."
Diệp Kính Huy nhướn mi đáp: "Mỗi ngày tôi đều mời khách quý đến đây quỳ trên thảm, sau đó sẽ dùng từng thứ từng thứ một trên tường phục vụ họ, có như thế thì nhiệm vụ cơ bản trong ngày của tôi mới hoàn thành." Hắn dứt lời thì nhìn anh, mỉm cười, "Tư tiên sinh muốn trải nghiệm thử không?"
Tư Minh nhún vai một cách bâng quơ: "Có lẽ chúng ta nên đổi một cách chơi đùa mới."
"Ví dụ như?"
"Tôi không nỡ đánh cậu, cũng không chịu nổi nếu cậu ngược đãi tôi."
"Nếu anh không thể chấp nhận ham muốn của tôi, vậy mời
." Hắn chỉa chỉa cánh cửa.
Tư Minh vẫn tiếp tục cười: "Chả nhẽ ở bên cạnh cậu nhất định phải tiếp nhận loại đam mê kỳ quái này ư?"
"Dĩ nhiên."
"Không thể đơn giản là trao đổi về mặt tinh thần à?" Tư Minh nói như đúng rồi, vừa nói vừa sải hai bước, thoáng chốc đã đứng trước mặt Diệp Kính Huy, "Tâm sự thôi cũng tốt mà."
"Nếu muốn tán gẫu thì hình như anh tìm nhầm chỗ rồi đó." Diệp Kính Huy cười lạnh, "Chả ai đến hộp đêm để tán gẫu cả."
"Chỉ cần đối phương là cậu thì ở đâu cũng được."
"Tư Minh." Diệp Kính Huy điềm nhiên chặn ngang lời anh, "Tôi khuyên anh một câu nhé, đừng nảy sinh bất cứ ý định nào với tôi. Tôi rất thẳng thắn nói cho anh biết, tôi là người cực kì hiểm độc."
Tư Minh cười cười: "Tiếc quá, tình cảm không thể dùng ý chí khống chế được. Tôi đã nói rồi, tôi rất hứng thú với cậu."
"Vậy thân mời anh ảo tưởng sau lưng tôi ấy, đừng xuất hiện cả ngày ở hộp đêm gây phiền toái cho tôi." Diệp Kính Huy lạnh lùng lườm anh một cái, "Tôi bận lắm, không rảnh rỗi cùng anh từ từ "trao đổi tinh thần" đâu."
"Được thôi." Tư Minh cúi đầu ra chiều đang cân nhắc chi đó, sau một lúc lâu, anh mới khẽ khàng thở dài: "Xem ra tôi không thể chối từ ham muốn của cậu rồi."
Diệp Kính Huy kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy Tư Minh khoan thai đi dạo một vòng quanh căn phòng, mãi đến khi đặt chân đến chỗ treo roi da mới dừng bước.
"Cậu thích màu gì?" Anh hỏi.
Khoé miệng Diệp Kính Huy co giật: "Câu này phải hỏi bản thân anh mới đúng."
Tư Minh gật đầu rồi chọn một cái roi da màu đỏ, trên thân roi có một vòng tròn tương tự như biểu tượng theo phong cách tô tem giáo
[1]
, roi mảnh mà mềm mại, ở phần đuôi có cán làm bằng gỗ tinh xảo, trên bề mặt được khắc hoa văn hình rắn rất đẹp, cầm trong tay nhẹ vô cùng.
"Chiếc roi này thật đẹp." Tư Minh bình luận xong thì nhẹ nhàng phe phẩy vài lần, khi tiếng chát chát nho nhỏ phát ra, cảm giác tê dại cũng đồng thời từ lòng bàn tay truyền đi khắp thân thể. Anh hài lòng gật gật đầu, tiếp đó lại lấy thêm một sợi dây thừng siêu lớn đang treo im lìm trên tường.
Diệp Kính Huy nhìn anh như thể người đang ngồi xem khỉ chơi đùa, ánh mắt loé lên sự nghiền ngẫm của hắn đảo quanh người Tư Minh.
"Thật không ngờ nha, hoá ra anh là kẻ thiếu ngược..." Câu kế tiếp còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã thấy cánh tay dấy lên cơn đau nhức mãnh liệt, "A... . Anh làm gì vậy?!"
Tư Minh nhanh như cắt đã đè Diệp Kính Huy xuống giường, sau đó chậm rãi dùng dây thừng trói hắn lại.
"Tôi tôn trọng cậu, đương nhiên cũng phải tôn trọng ham mê của cậu." Anh điềm tĩnh nhìn hắn, dứt lời thì vung roi da lên —–
"Chát" một tiếng, làn roi tiếp xúc với lớp vải sơ mi phát ra tiếng vang thanh thuý, y phục Diệp Kính Huy vốn đã bị mở rộng đến eo, hiện giờ bị một nhát roi khiến cúc áo đứt ngay tắp lự, hơn phân nửa mảng ngực trắng mịn tức khắc lồ lộ ra trước mắt Tư Minh, nửa kín nửa hở lại càng nhuốm vẻ mê hồn.
Diệp Kính Huy hơi híp híp mắt, hắn cười lạnh: "Dám đánh tôi sao, lá gan của anh cũng không nhỏ đâu."
Còn chưa nói xong lại nghe một tiếng "chát" thứ hai, làn roi cố ý lướt nhẹ qua đầu ngực, Diệp Kính Huy không khỏi hít mạnh một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!