[ĐM] Sư Tôn Người Ổn Chứ?
- Chương 6.
Giao lưu tỷ thí. Núi Thanh Vân toạ lạc ở trung tâm đại lục thuộc lãnh địa Phủ Dung quốc, phía Tây giáp Di Linh và Chi Lăng, phía Bắc giáp vùng Miên Trung. Sử sách đại lục từng ghi lại, vùng này ban đầu là một vùng châu thổ bằng phẳng.
Hơn nghìn năm trước trong chiến loạn Thiên Ma, thiên nữ La Nguyệt tộc của thiên giới ngăn đánh ma thú Cửu Huyền Long, đánh sập một ngọn núi của dãy Ưu Bà.
Sau khi Thiên giới phong ấn thông đạo, chia tách hai giới Thiên
-Nhân ngọn núi bị đánh sập rơi xuống nhân giới, được gọi là núi Thanh Vân. Từ xa nhìn đến đã thấy đỉnh núi Thanh vân ẩn hiện trong mây mờ, tiên khí vờn quanh.
Ở sườn núi vô số đài tỷ võ xây dựng sát nhau qua nhiều năm kéo dài lên đỉnh núi.
Đỉnh núi đặt một toà thiên điện màu trắng lớn, phía sau Thiên điện là Chấp Pháp đài cao hai mét, mặt trên đài điêu khắc đồ đằng kì quái cùng hai trụ Khốn Tiên treo đầy xích sắt có thể trói buộc một tiên giả Đại Thừa kỳ.
Sau Chấp Pháp đài là vô số phòng ốc dành cho các khách nhân tham gia đại hội Thanh Vân mỗi mười năm một lần do các đại tông môn xây dựng trong mấy trăm năm.
Ngày đầu tiên theo lẽ thường các vị chưởng giáo và trưởng lão các tông môn phải đến chính sảnh nghị sự, Cố Thành Ân mang cái danh tâm tính tùy tiện xin vắng trốn trong phòng ngủ.
Phương Ứng Trường và Diệp Yên Linh ngồi trong chính sảnh nghe những kẻ không hợp với Thiên Tông móc mỉa đến mức muốn vác đao chém người. Khó khăn chịu đựng một buổi sáng, vừa từ chính sảnh về Phương Ứng Trường đã đến mắng Cố Thành Ân một tràn dài.
Y lặng lẽ dùng linh lực phong bế hai tai, giả vờ làm sư đệ ngoan ngoãn nghe sư huynh tốt chỉ giáo. Phương Ứng Trường nghẹn một hơi trong lòng ngực, lầm bầm lầu bầu chửi một lúc rồi mới vỗ đầu y một cái nói
"Thu lại linh lực đi. Ngày mai chúng tông môn tỷ thí ngươi bắt buộc phải đến đấy."Cố Thành Ân thu lại linh lực kịp thời nghe hắn nói
"Hai đồ đệ của ngươi đi rút thăm rồi, Vệ Hằng tỉ thí vào trận thứ 5 võ đài thứ 7, Tạ Tước trận 8 võ đài thứ 3."Cố Thành Ân Ồ một tiếng không nói gì.
"Sáng mai ngươi trước hết phải đến Thiên điện làm nghi thức khai mạc cho đám nhóc trước rồi muốn đi xem đứa nào thì xem."Cố Thành Ân gật gù Ta biết rồi.Phương Ứng Trường trợn mắt
"Đừng có mà nói suông, ta dặn Vệ Hằng mai canh giờ kéo ngươi dậy, đã là tiên nhân rồi còn ngủ như heo!"
Cố Thành Ân trong lòng phản bác,
"tiên nhân không thể ngủ sao?" Nhưng ngoài mặt vẫn vâng vâng dạ dạ cam kết ngày mai sẽ đến Thiên điện. Ngày hôm sau, chân trời phía đông vừa mới ửng sáng Cố Thành Ân đã bị Lâm Dương kéo từ trong chăn dậy.
Cố Thành Ân ngơ ngẩn ngồi trước gương cho Lâm Dương vấn tóc, lẩm bẩm
"Tiên nhân làm gì mà còn dậy sớm hơn gà, ra ngoài gõ chuông gọi tam giới thức dậy sao?"Lâm Dương phì cười
"Sư tôn, ngài đã là tiên nhân sao còn thích sống như phàm nhân vậy?"
Một ngày ba bữa chưa tính ăn vặt bữa phụ, tối ngủ sáng dậy còn đúng giờ hơn cả phàm nhân. Trước đây y cũng đâu có đến mức này?! Cố Thành Ân nằm bẹp trên bàn
"Vi sư não bị tổn thương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều mới tốt."Lâm Dương chỉ cười không phản bác
"Xong rồi, sư tôn mau đi thôi."
Cố Thành Ân vươn vai chỉnh lại vạt áo, nghiêm mặt làm tiên nhân thanh phong ngạo cốt ngự phong bay về Thiên điện. Trời vừa sáng hẳn chúng đệ tử các tông đã tụ họp đầy đủ, tiếng chuông trên đỉnh Thiên điện vang lên cũng là tín hiệu tỷ võ ngày hôm nay bắt đầu.
Núi Thanh Vân có hết thảy 12 võ đài từ sườn núi kéo dài lên đỉnh núi, chúng đệ tử theo thứ tự bốc được ngày hôm qua trở về đài tỷ võ của mình.
Trưởng lão môn phái khác thì ra sức an ủi tinh thần đám đệ tử nhà mình, còn Cố Thành Ân chỉnh lạnh lùng buông ra câu
"Thắng một trận một ngàn linh thạch, trở về tìm Từ Vũ Hạo lấy phần thưởng."Phương Ứng Trường đe doạ
"Thua thì tự quay về Thiên Tông quét dọn bậc thang lên núi một tháng."
Chúng đệ tử ngao ngao kêu gào chạy về đài tỷ võ. Cố Thành Ân thấy chúng đệ tử đã tảng đi cũng chậm rì rì đi theo bị Phương Ứng Trường nắm cổ áo kéo lại Đi đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!