[ĐM] Sư Tôn Người Ổn Chứ?
- Chương 5.
Tâm địa bất chính. Đại hội Thanh Vân trùng với tết đoàn viên, chưa đến ngày rằm mà trăng treo trên cao đã tròn vành vạch, trên phố người đến người đi, giăng đèn kết hoa phi thường náo nhiệt.
Dù đám đệ tử các tông môn đã bước vào cảnh tiên mấy mươi năm nhưng dáng vẻ bề ngoài chỉ dừng lại ở độ tuổi thanh thiếu niên, nhìn thấy tết đoàn viên náo nhiệt như vậy cũng muốn ra phố vui chơi như bao phàm nhân khác.
Đại trạch Lăng thị nằm ở giao lộ phồn hoa vùng Di Lăng dưới chân núi Thanh Vân, Cố Thành Ân ở trong phòng ốc cũng nghe thấy tiếng pháo hoa náo nhiệt ngoài đường phố.
Y ngẩng đầu nhìn Lâm Dương vẫn đang ngồi một bên châm trà cho mình: "Ngươi không đi chơi à?"Lâm Dương lắc đầu: "Đệ tử ở lại bồi sư tôn."
"Ngày mai sẽ khởi hành lên Thiên điện trên núi Thanh Vân nhắm chừng cũng phải ở trên đấy mấy ngày, đợi trở về thì hết lễ hội rồi.
Thật sự không đi à?"Lâm Dương ngẩng đầu hỏi: "Vậy sư tôn có muốn ra ngoài dạo không?"Cố Thành Ân cào cào ống tay áo, vẻ mặt điềm tĩnh: "Đã bao tuổi rồi còn chen lấn chơi hội với đám con nít các ngươi chứ."Không! Ta muốn đi chơi lắm! Nhưng mặt mũi tông chủ một tông không thể ném đi được!
Cố Thành Ân dằn lòng xuống, điềm nhiên uống trà. Lâm Dương cười trộn, vẻ mặt kia rõ ràng là muốn đi chơi mà! Chắc sư tôn da mặt mỏng ngại người ta trêu chọc đây!
Hắn đứng dậy bảo: "Vậy sư tôn nghỉ ngơi sớm, vừa vặn Lý sư đệ gọi bọn con ra ngoài con đi đây."Ơ? Đi thật à? Cố Thành Ân mím môi không cam lòng đuổi người: "Đi đi, nhớ về sớm ngày mai khởi hành."Lâm Dương nén cười vẫy tay: "Đệ tử đi đây!"
Đợi Lâm Dương đi rồi Cố Thành Ân mất hết hình tượng nằm dài lên bàn chán nản lầm bầm: "Ta còn trẻ ta còn muốn đi chơi..."Linh hồn chưa qua hai lăm tuổi nhưng thể xác đã gần trăm tuổi... Thôi đừng nhắc lại! Muốn khóc quá!."Vệ Hằng sư huynh!"Lâm Dương vừa ra khỏi đại trạch đã có người vẫy tay gọi hắn."
Ta còn tưởng huynh không đi, ở lại bồi tông chủ chứ?!"Lâm Dương cười đáp lễ chứ không tỏ ra nồng nhiệt lắm: "Sư tôn nghỉ ngơi rồi, người cho phép ta ra ngoài dạo."Đám người tụ họp đa số đều là đệ tử Thiên Tông tham gia đại hội Thanh Vân lần này, Lâm Dương phát hiện ấy thế mà Tạ Tước cũng đi."
Sư huynh, chúng ta đi thuyền hoa đi?"
"Đúng vậy, hôm nay Di Linh vẫn còn cho phép thuyền hoa đi lại trên sông, chúng ta mau đi thôi."Trong đám đệ tử có một vị sư đệ người gốc ở Di Linh, sớm đã quen biết mọi ngóc ngách ở đây, xung phong đi thuê thuyền hoa.
Con sông Lạc Thủy bắt qua vùng Di Linh lúc này đã sớm có thuyền hoa qua lại, âm thanh trầm bổng phát ra từ các nhạc linh ca kỹ đàn hát trên thuyền hoa cùng tiếng pháo đốt trên bờ náo nhiệt. Đám đệ tử ngồi trên thuyền hoa vừa uống rượu vừa ngắm cảnh sắc hai bên bờ.
Lâm Dương thấy bọn họ vui đùa quá trớn, rượu uống hết vò này đến vò khác kiềm không được nhắc nhở: "Các đệ đừng uống nhiều quá, ngày mai còn phải lên núi."
"Ôi giời! Lo gì ngày mai! Không phải ngày thứ hai đại hội mới tỷ thí giao lưu giữ các tông môn hay sao?"
Đệ tử khác cười trêu: "Vệ Hằng sư huynh nghiêm khắc quá rồi đấy! Hiếm khi mới ra ngoài chơi được thì cứ vui chơi cho đã thôi!
Nào! Sư huynh đệ kính huynh một ly!"
"Hôm nay chơi vui như vậy phải nhờ phúc Lý sư huynh!"
"Đúng! Nhờ phúc Lý sư huynh..."Lý Nhân chính là đệ tử xuất thân từ Di Lăng, gã ngồi ở cuối hàng lúc này được nhắc đến chậm rãi khoát tay khiêm tốn nói: "Cái gì mà nhờ phúc?!
Đồng môn với nhau giúp nhau là điều tất nhiên thôi!"Lâm Dương cau mày, vị Lý Nhân sư đệ này trong kí ức của hắn cũng không phải người tốt lành gì.
Không biết hôm nay gã gọi mọi người đi dự hội rốt cuộc muốn làm gì. Quả nhiên Lâm Dương đoán không sai, Lý Nhân phô bày như vậy quả là có ý riêng.
Gã tuy là đệ tử nội môn ở Liệt Hỏa đường nhưng gia cảnh giàu có, chút linh thạch dẫn mọi người đi chơi này không đáng là bao, quan trọng chính là gã muốn móc nối quan hệ tốt với đám đệ tử có chút xuất sắc trong tông môn.
Gã đã sớm nhận được tin Sâm Lâm bí cảnh sắp mở ra, quan hệ tốt với nhiều người vào bí cảnh sẽ có lợi hơn!"Các sư huynh sư đệ cứ vui chơi thỏa thích nhé, chi phí cứ tính vào cho ta."
"Như vậy sao được..." Miệng thì từ chối nhưng vừa quay qua đã gọi linh tửu thượng hạng, nhạc linh đầu bảng đến mua vui.
Dù sao cũng có kẻ ngốc muốn tiêu tiền bọn họ không ngại giúp người ta tiêu. Lý Nhân mặt thì cười nhưng tâm sâu không lường được, không biết nghĩ cái gì mang rượu đến kính Tạ Tước nãy giờ vẫn ngồi trong góc thuyền vờ làm không khí: "Tạ sư đệ, ta kính đệ một ly, chuyện trước đây là ta không đúng đệ thứ lỗi cho ta nhé!"
Lời vừa dứt gã thân sĩ uống cạn rượu trước, bộ dạng rất chân thành hối lỗi. Tạ Tước nâng mắt nhìn Lý Nhân không nói gì. Hối lỗi? Chỉ bằng một ly rượu một lời nói có thể bỏ qua mấy năm bị bắt nạt, đánh đập và chửi rủa? Há chẳng phải đơn giản quá sao?!
Lý Nhân thấy hắn không động cũng không tức giận, tựa như một sư huynh tốt hàn huyên: "Trước đây chúng ta có chút hiểu lầm gây gổ với nhau, ta hành xử cũng có chút quá đáng...! thôi hiểu lầm giải bỏ, chúng ta..."Tạ Tước cau mày muốn cắt đứt lời gã đã nghe một người nói trước: "Lý sư đệ."
Lâm Dương mỉm cười hoà ái: "Sư tôn truyền âm bảo ta và Tạ Tước trở về rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!