Phiên ngoại 1.
Tử Đinh Hương (Bình Hoài x Vương Sơ Thanh)
"Ta trao người đoá hoa Tử Đinh sắc tím đẹp nhất, người trao ta Tử Đinh trắng chóng tàn."(*Hoa Tử Đinh Hương tím tượng trưng cho tình yêu đầu tiên và những cảm xúc khi yêu đầu đời. Còn Tử Đinh Hương màu trắng là biểu tượng của tuổi thanh xuân.
Bắt nguồn từ một câu chuyện ở châu Âu, khi ta nhận được Tử Đinh trắng có nghĩa là đối phương muốn chấm dứt mối quan hệ.
Vậy nên Tử Đinh trắng còn biểu tượng cho sự chia ly đổ vỡ.)
"Ta yêu người một đời một kiếp, dù có ra sao tình cảm này cũng không thay đổi và cũng không hối hận."
"Bình Hoài, ta không cầu chàng đáp lại chỉ mong chàng một đời an khang.".
"Mẫu thân, ngươi kia là ai ạ?"
Vương Hoài Âm bốn tuổi lang thang ở cồn cát ngoài thành Tương Bình được Vương Sơ Thanh đi ngang qua nhặt được.
Nhóc con này còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, cô bé cười lên liền lộ hai cái răng khểnh cực kì đáng yêu.
Bỗng chốc Vương Sơ Thanh nghĩ đến người nọ, chỉ một thoáng động tâm đã mang người về phủ, thông cáo với toàn thành nhận cô bé làm nữ nhi. Hôm nay là ngày đầu tiên Vương Hoài Âm tiến vào từ đường tế lễ tổ tiên.
Cô bé vừa vào đã nhìn thấy bức hoạ nam tử tuấn tú được treo riêng một góc, nơi đó không có bàn thờ cũng không có nhan đèn.
Lấy làm lạ cô bé mới hỏi dưỡng mẫu vừa nhận.
Vương Sơ Thanh bấy giờ mới là nữ tử hai mươi mấy tuổi, nàng nhìn bức hoạ rơi hoài niệm mà nói
"Phụ thân con, Bình Hoài."Cô bé nhìn qua tất cả bài vị trong từ đường, không tìm thấy tên Bình Hoài đành hỏi
"Vậy phụ thân đâu rồi ạ? Sao trong từ đường lại treo tranh của phụ thân?"
Từ đường là nơi thờ cúng người đã khuất, theo lí không nên treo tranh trong đây chứ?! Vương Sơ Thanh cười xoa đầu cô bé
"Phụ thân con không còn nữa."Vương Hoài Âm cái hiểu cái không nhìn nàng.
Vương Sơ Thanh ngồi xuống tấm đệm đặt trước tranh, ra hiệu cô bé ngồi xuống
"Ta kể con nghe chuyện của phụ thân con."Vương thị là một gia tộc lâu đời ở Tam Thủy thành (tức thành Tương Bình chưa đổi tên), có hai đời làm thành chủ.
Đến đời lão thành chủ tiền nhiệm có tất cả một dòng chính và ba dòng nhánh.
Dòng chính tại phủ thành chủ đời này không có hậu tự, còn Vương Sơ Thanh là đại tiểu thư của một dòng nhánh. Khi còn tại thế lão thành chủ rất thương chất nữ Vương Sơ Thanh này, từ nhỏ nàng đã được dạy bảo nhiều thứ.
Đại Mạc không có quy củ nữ tử không thể đi học nên lão thành chủ thường mời tiên sinh dạy học cho nàng, đôi khi còn mang nàng về phủ thành chủ học xử lí công vụ.
Năm mười hai tuổi căn nhà kế bên viên thự của Vương Sơ Thanh có người dọn vào, là một đôi thầy trò, thầy thì đã quá bảy mươi còn trò thì chỉ mới hai mươi mấy.
Sau khi hỏi thăm thì biết được bọn họ là người tu đạo, Đại Mạc hay nói cả đại lục này người tu đạo không phải hiếm nhưng từ trước đến nay Vương Sơ Thanh chưa từng tiếp xúc với đạo tu nên có chút tò mò.
Cứ thế nàng thường xuyên ghé thăm nhà hai thầy trò chơi. Ban đầu nàng còn nhỏ, đến nhà bọn họ chơi cũng chẳng ai nói gì, thầy trò bọn họ còn rất vui vẻ tiếp đãi nàng.
Thêm vài năm Vương Sơ Thanh càng lớn với cái danh đại tiểu thư Vương thị khi nàng chưa cập kê đã có không ít người đến hỏi cưới.
Bấy giờ ngại ngươi dèn pha nên phụ mẫu nàng cũng không cho nàng thường xuyên chạy đến nhà nam tử chưa vợ nữa. Đôi thầy trò kia là ma tu, Vương Sơ Thanh sau tiếp xúc với họ cũng chẳng thấy bọn họ khác người thường là bao nhiêu, ngoại trừ dung mạo qua nhiều năm vẫn như vậy.
Học trò nhà bên tên là Bình Hoài, mỗi khi Vương Sơ Thanh qua nhà hắn chơi hắn sẽ kể cho nàng chút chuyện kì thú hắn gặp được.
Từ những chuyện cười lưu truyền ở Phủ Dung đến chuyện của quan to quan lớn hắn đều biết hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!