Vương Hoài Âm vừa nói xong tất cả mọi người đều im bặt.
Ai mà không biết thành chủ Vương Sơ Thanh kết âm hôn với một nam tử chứ?! Mấy năm nay bà không tái giá thì lấy đâu ra phụ thân khác của Vương Hoài Âm ngoài nam tử kia! Vương Sơ Thanh cũng nhìn thấy Bình Tứ, nét mặt bà trầm xuống trong lòng ngực nặng nề.
Quả thật giống, vẫn bộ dạng thiếu niên năm đó không chút thay đổi! Chàng ấy trở về rồi cũng không nguyện ý báo tin cho bà biết.
Cũng đúng, hiện tại Vương Sơ Thanh bà đã không còn thiếu nữ xuân sắc như ba mươi năm trước, năm đó hắn không để mắt đến bà hiện tại càng không. Nhậm Thư Thư trừng mắt kinh ngạc
"Ngươi, ngươi không phải Bình Tứ sao?"Nghe đồn nam nhân kia tên Bình Hoài...! Chẳng lẽ Bình Tứ là tên giả?
Bình Tứ làm như không nhìn thấy mẫu tử Vương thị, gã nhìn Nhậm Thư Thư nhe răng cười
"Nhậm tiểu thư sao lại đến đây? Không phải người đến tận đây bắt ta đó chứ?"Bình Tứ làm ra vẻ kinh hoàng
"Nhậm tiểu thư, tại hạ đã bảo dưa ép xanh không ngọt tiểu thư hà tất phải như vậy!"
Nhậm Thư Thư ...Khoan! Vương Sơ Thanh giật mình, bà nhìn về phía Nhậm Thư Thư hỏi
"Nhậm tiểu thư, đây lại là chuyện gì?"Chưa để Nhậm Thư Thư đáp Bình Tứ đã kể khổ
"Nhậm tiểu thư, ta biết bộ dáng ta rất hợp khẩu vị ngài nhưng ta là người tu đạo không hợp với chuyện yêu đương. Mà ngài không những từ bỏ còn hạ dược phế đi linh lực của ta bắt ép ta gả vào phủ thành chủ! Đây, lí nào lại có chuyện nữ nhân cưỡng ép dân lành như thế!"
Bình Tứ liếc nhìn Vương Sơ Thanh, thấy sắc mặt bà lạnh lùng, ỷ vào bà để ý đến gã và cực ghét chuyện bắt ép này nên nói tiếp
"Ta đã chạy trốn rồi, ngươi còn cớ sao không tha ta?"Vương Sơ Thanh lạnh nhạt nói
"Không ngờ Nhậm tiểu thư còn có sở thích này."
Nhậm Thư Thư ...Không phải! Bình Tứ đứng dậy thi lễ với Vương Sơ Thanh
"Bình Tứ ra mắt thành chủ đại nhân."Vương Sơ Thanh liếc nhìn gã diễn. Bình Tứ không chút ngượng mở miệng
"Năm đó huynh trưởng Bình Hoài bỏ mạng nơi sa trường có từng nhắn nhủ tại hạ đến Tương Bình thành tìm ngài. Mấy năm ta tại hạ gặp chút chuyện nên chậm trễ, mong thành chủ bỏ quá cho."Hay lắm! Lại tự cho mình một cái thân phận mới rồi! Nào có huynh trưởng đệ đệ nào ở đây! Bình Tứ chính là Bình Hoài, nếu Vương Sơ Thanh bà không nhận ra xem như năm đó bà không từng yêu tên này đến chết đi sống lại!
Vương Sơ Thanh tức nhưng không biết xả làm sao, người ta đã chối bỏ thân phận Bình Hoài như vậy bà còn cách nào!
"Hoá ra là đệ đệ của phu quân ta! Huynh trưởng ngươi đã mất, ta kết âm hôn với chàng ấy thì xem như là tẩu tử của ngươi. Ngươi có oan ức gì cứ tìm ta làm chỗ dựa đòi lại công đạo cho ngươi."Dù cho hắn tuyệt tình không nhậm tình cảm của bà nhưng bà còn cách nào đâu chứ? Bà lại không nỡ để hắn bị người ta bắt nạt!
Nhậm Thư Thư đột nhiên lại bị mắc thù với Vương Sơ Thanh ...Moẹ! Sao một hai người nàng ta vừa ý đều rắc rối thế này!
Nhậm Thư Thư cười hoà
"Bình Tứ công tử nói quá rồi, ta chỉ là yêu thích công tử nên..."Nói đến đây nàng ta cảm nhận ánh mắt lạnh băng của hai mẫu tử Vương thị liền lắp bắp không nên lời
"Cái đó, trước kia ta suy nghĩ không chu đáo có hơi bồng bột mong Bình Tứ công tử bỏ quá cho! Ta hôm nay không phải vì truy lùng công tử đâu, công tử hiểu nhầm!"Bình Tứ bĩu môi
"Tiểu thư nói thì dễ lắm nhưng ngài hạ dược ta hiện giờ dược còn chưa hết công hiệu, ngài tính sao đây?"
"Ta...! ta đưa thuốc giải!"
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Vương Sơ Thanh Nhậm Thư Thư đành móc ra bình thuốc ném cho Bình Tứ Đã được chưa?Bình Tứ nhướng mày
"Chỉ một bình thôi hả? Ngày đó tiểu thư hạ nhiều liều dược lắm mà?"
"Một bình đủ cho một mình ngươi dùng rồi!"Ánh mắt Bình Tứ loé lên
"Ta làm sao biết được ngươi có lừa ta không? Cho ta thêm một bình nữa!"Nhậm Thư Thư tức giận
"Ta dám lừa ngươi sao?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!