Ngoài cửa thành có người lén lút đi qua đi lại nhòm ngó, binh lính để ý thấy gã hán tử đi qua lần thứ tư liền cho người bắt gã lại.
"Ngươi lén lén lút lút ở cổng thành làm gì?"
Thái Hãn sợ hãi tái mặt lắp bắp nói
"Quan gia thứ tội, ta đang đợi người!"
Đợi ai?Gã nào có đợi ai, gã chỉ ra cổng thành xem người của Phí Duyệt thành còn ở bên ngoài hay không thôi.
Mấy hôm trước tưởng rằng đã lừa được ba người Cố Thành Ân đến giao cho Phí Duyệt thành nhận thưởng ai ngờ đâu bọn họ vừa đến thành Tương Bình liền trốn mất hại Hạ gia suýt nữa bị bọn Phí Duyệt thành trút giận. Hôm nay vốn đến Phương Tình các mua vui chút ai ngờ nhìn thấy thê tử của tên họ Cố kia.
Thì ra bọn họ đã vào thành, thảo nào Hạ gia bọn họ tìm không thấy người.
Gã trở về càng nghĩ càng tức giận việc bị Phí Duyệt thành đánh oan uổng đành lén ra cổng thành xem người còn ở lại hay không mật báo tung tích đám người Cố Thành Ân cho bọn họ. Lính canh buông Thái Hãn ra xua tay
"Đi chỗ khác mà chờ, đừng có lãng vãng quanh đây."
Thái Hãn tính vâng dạ rời đi ai ngờ nhìn thấy tên thủ hạ Phí Duyệt thành hôm đó đành nói với lính canh một tiếng rồi lách người chạy ra ngoài kêu. Tên thủ hạ vẫn còn nhớ rõ Thái Hãn, gã không kiên nhẫn hỏi Chuyện gì?
"Ta tìm thấy bọn họ rồi!"
Gã hừ lạnh
"Không gạt ta nữa chứ?"
"Không không! Lần này là thật! Bọn họ đang ở Phương Tình các trong thành."Tên thủ hạ nhíu mày, đã vào thành rồi? Này hơi khó!Chắc chứ?
"Chắc chắn, hôm nay ta nhìn thấy nữ nhân trong tranh ở Phương Tình các, chắc sẽ không sai!"
Trước đó không phải bọn họ tự xưng là người của Mộng Tư đại nhân sao? Phương Tình các là địa bàn của Mộng Tư, có lẽ bọn họ trốn ở đó thật. Tên thủ hạ cân nhắc một hồi rồi nói Ta biết rồi.Thái Hãn thấy gã tính đi vội hỏi
"Quan gia, còn thưởng...?"Tên thủ hạ quay đầu cười lạnh Còn muốn thưởng?
Thái Hãn sợ hãi lui về sau.
"Xem như chuộc lỗi ngươi lần trước lừa gạt bọn ta, nếu lời này cũng là nói dối thì rửa cổ sạch sẽ chờ ta đến chặt đầu chó của ngươi!"Thái Hãn vội che lại cái cổ lạnh lẽo nhìn tên thủ hạ hai ba bước đã biến mất trước mặt.
Sau khi sợ hãi qua đi gã lại tức giận, bọn họ vậy mà không ban thưởng! Uổng công gã lừa gạt đám người họ Cố dẫn về thành Tương Bình để gã thủ hạ hưởng lợi!. Phủ thành chủ thành Tương Bình hôm nay đón vài vị khách không mời mà đến, đẫn đầu đám người là Nhậm tiểu thư thành Phí Duyệt Nhậm Thư Thư.
Sau khi Vương Sơ Thanh
-thành chủ thành Tương Bình nghe thuộc hạ trình báo liền cảm thấy bọn họ đến không có ý tốt.
Hai thành Tương Bình Phí Duyệt không hẳn như nước với lửa nhưng nhiều năm nay chẳng thân cận đột nhiên Nhậm Thư Thư đến bái phỏng ắt có nguyên nhân. Vương Sơ Thanh nghĩ lại những biến động gần đây của Đại Mạc âm thầm thở dài một hơi
"Sắp xếp bọn họ đến chính đường tiếp khách, ta sẽ đến ngay."
Vương Sơ Thanh năm nay đã ngoài bốn mươi, là nữ cường nhân không tu đạo.
Bà trước kia là cháu gái của thành chủ tiền nhiệm, Vương thành chủ không có con nên rất yêu thương đứa cháu gái này.
Đại Mạc Liêu Quốc không giống những quốc gia ở trung nguyên, chuyện một nữ nhân nắm quyền chẳng có gì là kì lạ cả, miễn ngươi đủ mạnh khiến người khác phục tùng dù cho ngươi có là quái thai bọn họ cũng không dám dị nghị.
Bà vừa ra khỏi thư phòng đột nhiên nhớ đến dưỡng nữ vốn nên bị phạt ở bên ngoài giờ không thấy đâu vội gọi hạ nhân lại hỏi Hoài Âm đâu rồi?
"Thưa, một canh giờ trước tiểu thư đã trốn khỏi phủ rồi ạ."Hạ nhân nói chuyện vẻ mặt
"chuyện thường ở huyện", cũng không sợ thành chủ trách phạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!