Chương 1: Xuyên Qua Rồi

Cố Thành Ân nặng nề mở mắt, thứ đầu tiên hiện lên trước mặt là đỉnh giường treo màn lụa trắng xoá, màn che xung quanh rũ xuống hai bên giường cung có màu sắc tương tự nhưng thêu hoa văn tiên hạc cùng mây bay.

Y hơi hoảng hốt trong lòng, chậm chạp ngồi dậy, cơn đau thấu xương ở bả vai khiến y choáng váng.

Sau khi gơ ngác nhìn màn lụa bay phất phới xong y nhìn lại một thân y phục màu trắng như tuyết trên người, con ngươi có chút dại ra:

"Cái quái gì thế này?"

Y nâng tay phải nhìn thật kỹ, bàn tay thon dài trắng nõn nhưng có nhiều vết chai mỏng, so với bàn tay quen thuộc bản thân thường hay ngắm ngía trắng hơn cả hai tone.

Y lại đưa tay kéo đầu tóc, tóc đen óng ả dài đến eo, mềm mại rũ xuống trung y trắng như tuyết trông phá lệ bắt mắt. Bộ dạng ẻo lả này là thế nào? Đây không phải là thân thể của ta! Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Hắn vốn dĩ đang ở trong phòng đọc tiểu thuyết vì sao lại xuất hiện ở đây?

"Sư tôn, người tỉnh rồi sao?"

!!! Cố Thành Ân giật mình quay ngoắc lại nhìn về phía phát ra âm thanh, động tác quá lớn động phải vết thương ở bả vai đau điếng người. Người nọ nghe hắn rên nhẹ một tiếng lập tức hoảng, vội chạy đến xốc màn lên:

"Sư tôn, người làm sao vậy? Vết thương đau sao?"Cố Thành Ân nhìn người vừa tới, là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, cao tầm mét tám mặc đạo bào màu trắng thêu bạch hạc cùng mây, một phần tóc đen dài cột cao lên thành cái đuôi ngựa cố định bằng ngân quan.

Lúc này thiếu niên đang nhìn hắn bằng vẻ mặt lo lắng. Đợi kinh diễm vì dung mạo thiếu niên qua đi, Cố Thành Ân mới chú ý đến xưng hô của người ta: Ngươi gọi ta là gì?

Sư Tôn?Bình tĩnh! Cố Thành Ân nghiêm mặt, bình tĩnh bảo

"Có thể lấy giúp ta cái gương không?"

Lâm Dương ngay không trung biến ra một cái gương, nói là gương cũng không phải là gương thật, chỉ là mặt phẳng có thể phản chiếu được tạo ra từ linh lực mà thôi. Bình tĩnh!! Lần thứ hai Cố Thành Ân dặn lòng phải bình tĩnh.

Lúc này y nhìn vào gương, phản chiếu trong đó là một nam nhân mắt phượng mày ngài, da dẻ trắng nõn, tóc đen xoã tung sau lưng.

Dung mạo không thể dùng từ anh tuấn mà tả, chỉ có thể dùng hai từ xinh đẹp mà nói. Bình tĩnh...! Bình tĩnh cái rắm!!! Cái khuôn mặt còn đẹp hơn nữ nhân này là thế nào?? Đột nhiên trái tim mệt mỏi quá!

Lâm Dương nhìn sư tôn nhà mình lúc thì khϊếp sợ lúc thì tức giận không rõ ra sao, nhẹ giọng hỏi:

"Sư tôn người vẫn ổn chứ?"Ổn? Ổn cái rắm nè! Cố Thành Ân híp sâu một hơi đè xuống táo bạo trong lòng, nghiêm mặt hỏi: Ta tên gì?Lâm Dương đần người ra:

"Tên của người làm sao đệ tử dám gọi thẳng."

Cố Thành Ân không kiên nhẫn:

"Nói nhiều như vậy làm gì?"Lâm Dương dè dặt:

"Mạc Quyết tiên tôn Cố Thành Ân."Tốt! Tên vẫn giống trước.... Khoan đã! Mạc Quyết tiên tôn? Mạc Quyết tiên tôn???? Là Mạc Quyết y biết sao?Ngươi tên gì?

"Đệ tử Lâm Dương tự Vệ Hằng."

...Cố Thành Ân ngã người xuống giường, kéo chăn, nhắm mắt lại.!!!

Sư tôn!

"Suỵt! Để ta yên tỉnh, ngủ một giấc sẽ tỉnh thôi."Cố Thành Ân muốn lừa gạt bản thân đây chỉ là mơ nhưng đau đớn nơi bả vai như tát tỉnh bảo

"Đây là sự thật! Nếu là mơ sẽ không biết đau!" khiến y muốn khóc. Y kéo chăn xuống, bật người ngồi dậy: Lâm Dương?

Vâng, sư tôn?Cố Thành Ân nghiêm mặt thật lòng hỏi:

"Ta là sư tôn ngươi sao? Nơi này là...! Bạch Hạc Thiên Tông?"

Vâng...Chưa để Lâm Dương nói hết Cố Thành Ân đã trợn tròn mắt ngã ra giường, bất tỉnh trong một giây.Sư tôn!!!. Cố Thành Ân

-y có một giấc mơ hoang đường. Y mơ thấy bản thân xuyên qua tiểu thuyết văn nam tần tên [Cửu Lộ Tiên Môn] gặp nam chủ Lâm Vệ Hằng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!