Chương 8: Say Rượu

Mạc Khắc được Thạch Bằng đưa đến Tĩnh Tông Thất tu luyện, ngày đầu không gặp phải trở ngại nào.

Hắn còn đến chỗ Liêu Sở xin chút rượu do y cất lén mang về trộn chung với nước suối trong bầu rượu của Bạch Ân Phàm để trả thù.

Thế nhưng, đến ngày thứ hai, Mạc Khắc chỉ ở trong Tĩnh Tông Thất một canh giờ đã bắt đầu khó chịu như có hàng trăm, hàng ngàn con kiến cắn xé trong người.

Không chỉ vậy, hắn còn nảy sinh ảo giác, nhìn thấy có hai đứa trẻ nắm tay chạy chơi trên bờ biển, mà một trong hai đứa trên đầu có sừng rồng.

Hắn còn thấy cảnh phượng hoàng lao tới tấn công bọn trẻ, và thấy chính mình trong kiếp trước chết trong tay Bạch Ân Phàm.

Mạc Khắc hoảng hốt mở mắt ra, mồ hôi tuôn xuống trán như thác.

Hình ảnh về mấy đứa trẻ hắn có thể không hiểu, nhưng cảnh tượng bị Bạch Ân Phàm giết thì vẫn còn sống động như chuyện vừa xảy ra hôm qua.

Hắn đã quá mỹ mãn với cuộc sống hiện giờ, vậy nên từ lâu không còn nhớ gì đến cái chết ở kiếp trước.

Khi kỳ ức bị đánh thức, Mạc Khắc hoang mang tự hỏi phải chăng nó là điềm báo sẽ tái hiện lại trong kiếp này? Bạch Ân Phàm nếu phát hiện ra dòng máu Thiên Ma của hắn thì liệu có một lần nữa lại giết hắn như y đã từng?

Mạc Khắc mang theo tâm trạng cực kỳ tồi tệ rời khỏi Tĩnh Tông Thất, giữa đường bắt gặp đệ tử của Nghiêu Chấn Bắc Lô Kỳ Tại đang chặn đường một nữ đệ tử của Tố Bạch Thuật trêu ghẹo.

Lô Kỳ Tại cùng với bốn người sư đệ y mượn cớ tặng quà nữ đệ tử này, nhưng mặc cho nàng ta liên tục từ chối vẫn xúm lại vây chặt không cho nàng đi.

Lẽ ra, chuyện thế này không liên quan gì Mạc Khắc, ngày thường hắn cũng không có hứng thú làm kẻ nghĩa hiệp.

Bất quá, hôm nay hắn đang cáu gắt, vô tình gặp được mấy kẻ đồi bại rất muốn động đến tay chân.

Mạc Khắc tiến lên trước đứng chắn cho vị nữ đệ tử này.

Bốn người đi cùng Lô Kỳ Tại trông thấy hắn liền tự giác lui ra sau, chỉ có Lô Kỳ Tại vẫn ngang ngược không chịu nhún nhường, lớn tiếng nói:

"Mạc sư huynh, ta đang tặng quà cho sư muội này, huynh ngang nhiên đến chắn ngang như thế, không phải rất mất lịch sự sao?"

"Người ta đã không muốn nhận, còn miễn cưỡng không cho đi, đây là đạo lý tặng quà sao?" Mạc Khắc không khách sáo đá vào chân Lô Kỳ Tại một cái rồi nói.

Lô Kỳ Tại nhao nhao lên:

"Mạc sư huynh, huynh dám động thủ trước?"

"Ngươi mù sao? Ta là động cước chứ không phải động thủ."

Lô Kỳ Tại thẹn quá hóa giận, rút kiếm ra, bỏ mặc đám sư đệ đứng sau cố gắng khuyên giải.

Y hướng Mạc Khắc nói:

"Mạc Khắc, ta nể tình Lão Tổ mới gọi ngươi một tiếng sư huynh. Ngươi không thể tính là người của Côn Lôn Phái bọn ta, còn muốn ở đây dạy dỗ ai? Ngươi cũng không nhìn lại đây là đâu? Đây là Trường Minh Điện chứ không phải Tàng Hải, ngươi chẳng có quyền gì mà hống hách như thế."

Nói rồi, Lô Kỳ Tại đâm kiếm tới.

Mạc Khắc biến ra Đoạn Long Cốt tiếp chiêu.

Vị sư muội kia không muốn thấy cảnh ẩu đả, liền thét lên:

"Lô sư huynh, ngươi đừng hiếp người quá đáng. Mau dừng tay lại!"

Lô Kỳ Tại không để nàng vào mắt, nhát kiếm nào đâm tới cũng rất dứt khoát muốn chém vào Mạc Khắc.

Ngay đến Lâm Khả Dương còn chẳng phải đối thủ của hắn thì huống hồ là Lô Kỳ Tại? Hắn dùng Đoạn Long Cốt đập vào cổ tay cầm kiếm của y, thanh kiếm liền rớt xuống đất.

Mạc Khắc thừa thế xông lên, đánh tơi tả khắp người Lô Kỳ Tại, đến lúc y không chịu nổi nữa chạy trốn ra sau đám sư đệ mới thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!