Bạch Ân Phàm gõ cửa vào phòng Mạc Khắc, đem theo một đĩa bánh nóng hổi vừa làm xong.
Y thấy trên bàn Mạc Khắc có mấy hủ rượu chưa khui nắp nên tìm cớ để hỏi:
"Ngươi lại đến chỗ Liêu Sở xin rượu sao?"
"Không! Liêu sư thúc nói chỗ rượu này mới ủ xong, muốn nhờ ta nếm thử mùi vị."
"Uống rượu hại thân. Đừng học giống Liêu Sở tối ngày chỉ biết làm ma men."
Mạc Khắc gật gật, không muốn ý kiến thêm.
Cuộc nói chuyện vì thế mà bị đứt đoạn.
Bạch Ân Phàm nhìn đĩa bánh, lại cố tìm cớ khác: Bánh này cho ngươi.
"Sư tôn cứ để trên bàn, lát nữa ta sẽ ăn."
Bạch Ân Phàm lạnh lòng.
Hắn gọi y là sư tôn, chắc hẳn là còn đang giận hờn.
Đã luyện công chưa?
"Rồi. Ta cũng đã cho vịt ăn và tưới vườn rau." Mạc Khắc biết thể nào Bạch Ân Phàm cũng hỏi nên trả lời luôn một lượt.
Bạch Ân Phàm giờ cũng chỉ biết câm như hến.
"Thôi được, ta giúp ngươi. Đổi lại, ta muốn ngươi hứa với ta một chuyện."
Sư tôn cứ nói.
"Còn nhớ lúc ngươi bái ta làm sư, điều thứ hai ta yêu cầu ngươi là gì không?"
Không sát sinh.
Bạch Ân Phàm gật đầu, do dự hỏi lại:
"Vậy ngươi làm được không?"
"Người không phạm ta, ta cũng sẽ không phạm người." Mạc Khắc thẳng thắn đáp.
Bạch Ân Phàm lặng người, bất đắc dĩ lại gật.
Đối với một Thiên Ma, y còn có thể yêu cầu gì hơn?
"Được vậy cũng là rất tốt rồi."
Bạch Ân Phàm cầm lên Côn Lôn Kính, vung tay khai quang.
Côn Lôn Kính đưa cả hai đến khoảnh khắc mà Mạc Khắc được sinh ra.
Lúc này, bào thai trong bụng người góa phụ động đậy dữ dội, giống như có thứ gì đó đang trồi đạp hung hăng bên trong.
Bà mụ hoảng sợ, chưa từng thấy thai tượng như vậy.
Thiếu phụ hàng xóm bưng nước nóng vào, kinh ngạc hỏi bà mụ:
"Đứa trẻ vẫn chưa ra sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!