Tiểu Li đi vắng mấy ngày, khi quay lại đem cho hắn một tấm phù truyền tin:
"Ta thấy tên đó lo âu thấp thỏm gửi tấm phù này đi, vì vậy cho là thứ quan trọng mang về đưa chủ nhân. Chủ nhân xem có ích gì không?"
Mạc Khắc coi kỹ tấm phù, trong đó viết:
"Sư tôn, Mạc Khắc trúng độc nhưng vẫn bình an. Ta phải làm sao bây giờ?"
"Thì ra không phải Tần Khiết, mà là Giang Vị muốn giết ta."
Tiểu Li trông mong nói:
"Mặc kệ là ai, dám đụng đến chủ nhân thì có phải chúng ta sẽ giết hắn không? Ta chuẩn bị sẵn sàng cả rồi."
"Không vội. Đợi ta lấy được Không Động Ấn trước đã. Ngươi quay trở lại chỗ Tần Khiết, tìm cách tiễn hắn đi."
Tiểu Li rối trí hỏi:
"Chủ nhân, ta chưa hiểu ý của người. Là lấy mạng hay chỉ làm trọng thương?"
Mạc Khắc đốt vụn tấm phù, đôi mắt thâm sâu nói:
"Hắn muốn mạng của ta, vậy thì cũng phải đưa cho ta lại mạng của hắn."
Tiểu Li nghe nói được giết người lập tức khoái chí đi ngay nhưng bị Mạc Khắc tóm cổ kéo lại:
"Không được lưu lại manh mối nào cho sư tôn nghi ngờ. Ngươi càng không được ăn xác hắn."
Tiểu Li hoang mang:
"Thế thì rất khó nha."
"Chẳng phải ngươi nói vì Không Động Ấn mà có rất nhiều yêu vật tập họp quanh đây sao? Tìm yêu vật mang độc, lấy chất độc của nó giết chết Tần Khiết, rồi lại giết chết nó bịt miệng, vậy sẽ không ai nghi ngờ ngươi.
Nhớ kỹ phải dùng độc.
Tần Khiết xài độc giết ta thì ta cũng phải lấy cách của hắn đáp trả lại.Chủ nhân, người tuy mất trí nhớ nhưng cách hành sự lại không khác gì lúc xưa.Mạc Khắc cười thầm:Giống thì sao chứ? Hắn cũng không phải là y.
"Mạc Khắc rời phòng. Nghiêu Chấn Bắc đang dặn dò Lâm Khả Dương gì đó, thấy hắn liền bước lại hỏi thăm:"Cơ thể của ngươi thế nào rồi?Đa tạ Nghiêu sư thúc, ta đã bình phục rồi.Vậy tốt.
Lão Tổ nói ngày mốt sẽ vào hang Thiết Thất cách trấn này không xa.
Còn nữa, yêu quái chúng ta cần bắt lần này không phải Li Ngân Xà mà là băng khổng tước.
Ngươi chuẩn bị một chút.Ai nói y sẽ phải đi?
"Bạch Ân Phàm đúng lúc xuất hiện. Nghiêu Chấn Bắc thấy lạ:"Lão tổ, đây là cơ hội rèn luyện hiếm có, ta còn nghĩ ai cũng phải đi?Ngươi nghĩ chứ đâu phải ta nghĩ.
Ta và ngươi liên quan gì nhau?
"Bạch Ân Phàm thản nhiên nói. Nghiêu Chấn Bắc nghe xong đần mặt ra. Mạc Khắc cười trộm, sư tôn nhà hắn lại giở tính cũ. Hắn nói:"Thương tích của ta đã lành hẳn, sư tôn đừng lo lắng.
Ta cũng muốn đi theo mọi người học hỏi."
Bạch Ân Phàm không nói gì, liếc hắn một cái rồi về phòng.
Mạc Khắc vội chạy theo níu tay áo y, năn nỉ cả buổi thì y mới gật đầu.
Nửa đêm, Tiểu Li quay về nói đã làm xong việc Mạc Khắc giao phó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!