"Tảo Đầu thôn có một trăm bảy mươi ba người, trừ một người ở Hành Y Đường, nơi này có ba mươi bảy người nhiễm bệnh thương hàn, đã cách ly từ đường cứu trị. Những người còn lại, chờ bắt mạch chẩn đoán chính xác vô sự, nhóm này có thể trở về nhà mình, đợi quan sát thêm mấy ngày, lại tiếp tục chẩn đoán."
Thương Thanh Đại nghe đệ tử hồi báo, mi tâm vừa nhíu, lạnh nhạt hỏi: "Như thế nào gọi là vô sự?"
"Chưa nhiễm thương hàn."
"Còn các bệnh khác thì sao?" Thương Thanh Đại hỏi xong, không đợi đệ tử này trả lời thuyết phục, liền nhìn về phía Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, ngươi đi theo ta bắt mạch."
"Vâng." Đỗ Nhược gật gật đầu, bỏ cái bao tay ra, theo sát Thương Thanh Đại bước nhanh ra khỏi từ đường.
"Mạch tượng phù phiếm, sắc mặt xanh xao, vị lão trượng này vốn là nhiễm phong hàn, lại trải qua một phen bị dọa, bệnh tình không thể chậm trễ." Thương Thanh Đại chẩn mạch xong, nhìn Đỗ Nhược một cái, "Tiểu Nhược, ngươi nói, nên dùng dược nào?"
"Thông khí, bạch chỉ, củ gừng..." Đỗ Nhược đáp, đột nhiên có chút đăm chiêu nhìn lão bà bà bên cạnh lão trượng, "Vị bà bà này đứng thẳng không được, có phải do thương tật?"
Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn Đỗ Nhược, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại cẩn thận như thế.
Lão bà bà gật gật đầu, "Đều là bệnh cũ."
"Ta coi tình trạng một chút." Đỗ Nhược khom lưng, chuẩn bị đem ống quần của lão bà bà vén lên, vừa nhìn thấy kết quả, vừa muốn để sát vào, liền ngửi được một cỗ mùi lạ, lập tức đứng thẳng lên, đi ra khỏi phòng.
Lão bà bà phát ra một tiếng thở dài thất vọng.
Thương Thanh Đại nghiêng đầu nhìn thoáng qua mắt cá chân của lão bà bà, chỉ thấy các khớp xương của bà dĩ nhiên biến hình, như vừa đỏ vừa sưng phù, chỗ miệng bị vỡ còn có chút mưng mủ, thật là đáng sợ.
Tiểu nha đầu kia là sợ sao?
Không đợi Thương Thanh Đại cho ra kết luận, Đỗ Nhược đã bưng một chậu nước ấm đi đến, cẩn thận đặt trước người lão bà bà, lại bàn lấy một cái ghế, cẩn thận giúp lão bà bà ngồi xuống.
Nàng lấy ra một con dao nhỏ bên hông, lúc này mới nói với Thương Thanh Đại: "Phu tử, ta đã nói cho sư huynh sư tỷ chuẩn bị thêm chút thuốc trị phong hàn, hẳn là số người cần dùng dược hôm nay sẽ không ít."
Thương Thanh Đại thoáng gật đầu.
"Lão bà bà, ngài đây là bị tật khó chữa, trước hết phải làm cho mủ độc chảy ra hết, cho nên ngài cần phải chịu đựng một chút." Đỗ Nhược ngước mắt lên nhìn lão bà bà ôn nhu nói, sau đó cúi người vén lên ống quần của bà, di chuyển dao nhỏ, chuẩn bị cắt chỗ mưng mủ.
Nha đầu kia...
Thương Thanh Đại ngơ ngẩn nhìn sườn mặt Đỗ Nhược, giờ phút này tràn đầy ôn nhu cùng đau lòng, nàng chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này thật là đáng yêu.
"Lão nhân..." Lão bà bà có chút sợ hãi nhìn về phía lão trượng.
Đỗ Nhược cũng không vội vả xuống tay, chỉ là mềm nhẹ đem hai chân của lão bà bà nhấc vào chậu nước ấm, mỉm cười nói: "Ngày xưa ngài cùng lão trượng như thế nào nhận thức nhau đây?" Nói xong, một tay hất nhẹ nước lên chân lão bà bà, giúp bà ấy rửa chân sạch sẽ.
"A, đó là chuyện may mắn trong đời ta a."
"Ba bữa cơm no, y phục đủ để chống lạnh, còn có cái gì mưu cầu nữa đâu?" Lão bà bà cười đến ngại ngùng, "Duy nhất trông mong đó là năm nay trừ tịch (giao thừa) có thể thấy con cái ra ngoài buôn bán trở về đoàn tụ."
"Nhất định trở về." Đỗ Nhược mỉm cười nói xong, đem ống quần của lão bà bà cuộn lên cao, Thương Thanh Đại lúc này mới phát hiện, tiểu nha đầu này không biết từ khi nào đã ra tay cắt bộc mủ kia, sớm thừa dịp tẩy chân nói chuyện để dời đi lực chú ý, đem mủ độc đẩy hết ra ngoài.
"Phu tử, có thể đưa ta túi châm dùng một chút không?"
Thương Thanh Đại đem túi châm đưa tới, Đỗ Nhược buông tay đang cầm dao nhỏ dính mủ độc, cung kính tiếp nhận túi châm, lấy ra một ngân châm ở giữa, không đợi nàng đứng dậy tìm ngọn lửa hơ qua, Thương Thanh Đại đã đem đèn dầu đến.
"Xương có bệnh thấp khớp, kinh mạch không lưu thông đều, châm huyệt lương khâu, huyết hải, thái khê..." Thương Thanh Đại còn thật sự nói xong, đột nhiên phát hiện Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn mình, trái tim nhảy dựng, nàng lập tức trầm giọng nói: "Châm đi!"
(Thề là mình không biết dịch đoạn này như thế nào, nghĩ nghĩ ngữ cảnh, mình đoán chắc là huyệt vị nên mình chém trước, Vũ sửa sau. Hahaa....)
Biết mình thất lễ, Đỗ Nhược vội vàng quay đầu nghiêm túc hạ châm, đếm số châm còn lại, Đỗ Nhược ngước lên nhìn lão bà bà, "Đợi gió tuyết qua mấy ngày nhỏ lại chút, bà bà tới Hành Y Đường tìm phụ thân của ta tiếp tục giúp ngài châm cứu lưu thông máu..."
"Chậm! Đã là bệnh nhân của ngươi, sao có thể để cho người khác làm?" Thương Thanh Đại lạnh nhạt mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!