Phía trước Hành Y Đường, đèn lồng bị gió tuyết đánh cho lắc lư lung lay, dường như sẽ tùy thời mà rơi xuống.
Ở giữa lều đệ tử Linh Xu Viện chữa bệnh từ thiện, mọi người vô cùng bận rộn, không có một khắc nào ngừng nghỉ.
Chưa bao giờ nghĩ đến Bá Lăng thành sẽ có nhiều người bệnh đến vậy, nhóm đệ tử một mặt cảm khái, một mặt cúi đầu làm việc, bất giác đã ở đây chữa bệnh từ thiện hơn ba ngày rồi.
"Hu--"
Gã sai vặt ghìm ngựa ngừng lại, quay đầu lại nói: "Điện hạ, Thương tiểu thư, chúng ta đến rồi."
"Làm phiền điện hạ rồi." Thương Thanh Đại cúi người thi lễ với Yến Vân Thâm, liền vén váy lên, bước xuống xe ngựa.
Yến Vân Thâm nhàn nhạt cười nhìn Thương Thanh Đại xuống xe ngựa, "Thương tiểu thư, đừng làm quá sức."
"Ân."
"Đi, hồi phủ." Yến Vân Thâm buông màn xe xuống, lệnh gã sai vặt đánh xe trở về vương phủ.
Thương Thanh Đại hít sâu một hơi, hôm nay không tính là quá xấu, ít nhất, Tống Vương không có hứng thú gì với nàng.
Nhưng là, Tống Vương không có hứng thú với nàng, vậy còn những vương công, hậu duệ quý tộc thì sao?
Nàng năm nay đã mười chín tuổi, sớm đã qua tuổi nữ tử Bá Lăng thành xuất giá. Phụ thân Thương Đông Nho một lòng muốn tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, tốt nhất là quan viên triều đình trọng yếu, hiện giờ né được một Tống Vương, kế tiếp sẽ là ai đây?
(Hoàng thượng đó Thanh Đại tỷ tỷ :< )
"Thương phu tử! Sao người lại đến đây?!" Một gã đệ tử kích động phát hiện Thương Thanh Đại, vội vàng tiến lên chắp tay thở dài với nàng, cười nói: "Các vị đồng môn đều đang chữa bệnh từ thiện ở đây, Thương phu tử, thỉnh bên này."
"Ân." Thương Thanh Đại lên tiếng, ở bên trong lều trại nhìn xung quanh vài lần, "Đỗ Nhược đang ở đâu?" (chưa gì đã vội tìm tức phụ :"> )
"Mới vừa rồi Đỗ cô nương phát hiện một bệnh nhân ngã ven đường, hẳn là đang ở bên kia khám và chữa bệnh." Đệ tử chỉ chỉ phương hướng.
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, lập tức đi theo hướng mà đệ tử kia chỉ.
"Không tốt!"
Thật xa nhìn thấy Đỗ Nhược kinh hô một tiếng, cước bộ Thương Thanh Đại bất giác nhanh hơn một ít.
Chỉ thấy Đỗ Nhược bỗng dưng đứng lên, vội vàng xoay người đi qua chỗ tuyết đọng ven đường, không ngừng xoa bóp tay, vội hô: "Mọi người đừng tới đây, người này bị nhiễm bệnh thương hàn!"
Cước bộ Thương Thanh Đại chợt khựng lại, lập tức nghiêm mặt quay đầu nói với đệ tử Linh Xu Viện: "Nhanh chuẩn bị dược liệu trị bệnh thương hàn! Có một ắt có hai, chứng bệnh này lây rất nhanh, các ngươi chữa bệnh phải cẩn thận."
Đỗ Nhược nghe thấy âm thanh của Thương Thanh Đại, ngạc nhiên xoay người lại
-- dưới ánh đèn mê man, tuyết bay nhẹ nhàng, có một mỹ nhân thanh lãnh đứng thẳng trong gió, thật giống như một khối bạch ngọc Quan Âm, nhìn như ảo giác, có chút không thực.
"Thương... Tiểu thư, ngươi... Ngươi đừng lại đây, bệnh nhân này bị bệnh thương hàn." Đỗ Nhược vốn muốn hỏi tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, lại ý thức được Thương Thanh Đại đứng gần nơi này, gấp giọng ngăn cản Thương Thanh Đại bước tiếp.
"Đến bây giờ, ngươi còn gọi ta là Thương tiểu thư? Ngươi chớ quên, hôm nay ngươi đã thông qua khảo thí nhập học Linh Xu Viện." Thương Thanh Đại đi tới bên người Đỗ Nhược, cúi người nhìn bệnh nhân đang nằm trên tuyết hấp hối, giọng nói thanh lãnh trước sau như một, "Người này khí hư, ác hàn thâm nhập, A Nhược, ngươi nói, nên dùng dược gì?"
Đỗ Nhược lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Nhân sâm một lượng, bạch thuật hai lượng, phụ tử một tiền, nhân táo xào năm tiền..."
"Bổ sung thêm nước táo." Thương Thanh Đại gật gật đầu, "Có thể dùng được, ngươi đi chuẩn bị dược đi."
"Nhưng mà nơi này..." Đỗ Nhược có chút lo lắng.
"Chuẩn bị dược." Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói một câu, khẽ nghiêng mặt nhìn nàng, "Nhớ rõ, quay về dược đường thì ngoan ngoãn ở lại đó, chớ để nhiễm thêm bệnh thương hàn, thể chất ngươi vốn gầy yếu, nếu để bệnh dính vào, Biển Thước* còn sống cũng không cứu được ngươi."
(*Biển Thước
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!