"Ta chỉ muốn cả đời che chở phu tử, không cho ai xúc phạm tới ngươi nửa phần nữa."
Những lời này mặc dù đã qua nhiều ngày, Thương Thanh Đại mỗi lần nghĩ đến, lòng tràn đầy đều là lo lắng nhưng cũng là bình yên.
Một ngày rồi lại một ngày qua, Thương Thanh Đại càng lo lắng Linh Xu Viện, nhưng mà, hiện giờ lại vừa câm vừa mù, dưỡng không tốt thân mình, dù cho trở về thì có năng lực làm cái gì đây? Cũng may còn có Lan tiên sinh thỉnh thoảng dùng bồ câu đưa tin
-- Viện chủ Linh Xu Viện vẫn là Thương Đông Nho, Tề Tương Nương lẳng lặng ở trong viện dưỡng thai, cũng không có thêm hành động gì mờ ám.
Tống Vương vẫn nhốt mình tại Vương phủ như trước, cô đơn sống qua ngày, tân Hậu Bạch Như Thường thân thể gầy yếu, bị Thái hậu an bài đến An Quốc Tự tĩnh dưỡng.
Bốn tháng trôi qua, Bá Lăng hết thảy yên bình, tĩnh lặng, bình thường đến giống như thế gian này chưa từng xuất hiện Thương Thanh Đại, tin nàng "chết" giống như một hạt cát rơi vào trong hồ, căn bản không kích động nổi nửa điểm gợn sóng.
Nguyên lai, đối với phụ thân mà nói, nàng quả thực giống như mẫu thân, là một cái gì đó nhỏ bé không đáng kể như thế.
Nghĩ như vậy, Thương Thanh Đại không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ.
Nghe thấy tiếng thở dài trên giường phu tử, Đỗ Nhược vội vàng đi đến bên giường, thân thiết hỏi han: "Phu tử, ngươi không thoải mái sao?"
Thương Thanh Đại theo tiếng nói, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Đỗ Nhược, dọc theo góc áo đụng đến mu bàn tay Đỗ Nhược, đầu ngón tay nhẹ nhàng viết
- ta muốn đi ra ngoài đi một chút.
Đỗ Nhược gật gật đầu, "Mưa mới tạnh một hồi, hôm nay bên ngoài cảnh sắc quả thật không tồi, ta dìu phu tử đi ra ngoài một chút." Nói xong, liền xoay người giúp Thương Thanh Đại ngồi dậy, không quên cầm theo một kiện áo choàng phủ thêm cho phu tử, sau đó mới đỡ nàng đứng lên.
Kinh mạch Thương Thanh Đại đã tốt hơn không ít, ít nhất hai chân không hề giống như lúc trước vô lực, chỉ cần có người giúp đỡ dẫn đường, nàng vẫn có thể đi đến.
Khi Đỗ Nhược đưa một tay ra đẩy cửa, đập vào mặt là mùi bùn đất thơm ngát làm cho mi tâm Thương Thanh Đại hơi hơi giãn ra, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Có lẽ đợi đến mùa vạn vật sống lại, nàng cũng có thể sống lại.
"Phu tử, phía trước bùn đất dường như hơi ẩm ướt trơn trượt, ngươi vịn ta chặt chút." Đỗ Nhược không quên ở bên cạnh dặn một câu, lúc này Thương Thanh Đại mới phát hiện, tiểu nha đầu này âm sắc trẻ con dĩ nhiên đã không còn.
Hiện giờ A Nhược, nên là bộ dáng như thế nào?
Thương Thanh Đại lặng lẽ miêu tả bộ dáng nẩy nở của A Nhược dưới đáy lòng, nếu có thể nhìn thấy nàng, nên có bao nhiêu tốt đây?
"Phu tử, ngươi làm sao vậy?" Phát hiện Thương Thanh Đại không có phản ứng với mình, Đỗ Nhược nhỏ giọng hỏi một câu, vội vàng suy nghĩ mới vừa rồi, lời nói cử chỉ của mình có phải là đường đột với phu tử?
Thương Thanh Đại nhẹ nhàng lắc đầu, kéo tay nàng đến, viết
-- ta đột nhiên muốn nhìn ngươi một chút.
Đỗ Nhược sợ run một chút, khóe miệng giơ lên một nụ cười yếu ớt, kéo tay phu tử áp lên mặt mình, ôn nhu khuyên nhủ: "Phu tử, nhanh, ta nghĩ mấy ngày nữa, nhất định ngươi có thể khôi phục như thường."
Thương Thanh Đại theo âm thanh, chăm chú nhìn, sau cơn mưa, dương quang chiếu rọi ở trong núi, ấm áp mà sáng ngời, nàng có thể thấy không còn là một mảnh hỗn độn hắc ám mà cuối cùng đã có chút ánh sáng ấm nhạt mỏng manh.
Đỗ Nhược ngơ ngác nhìn Thương Thanh Đại lúc này, ngực một mảnh ấm áp, nếu có thể cùng phu tử cả đời như vậy, kia cũng là một chuyện vô cùng tốt.
"A..."
Đôi môi Thương Thanh Đại mấp máy, đột nhiên gian nan phát ra từ yết hầu một âm thanh khàn khàn, làm kinh ngạc Đỗ Nhược, cũng kinh ngạc chính mình.
"Phu tử! Ngươi... Ngươi có thể phát ra tiếng!" Đỗ Nhược kích động nắm hai tay của Thương Thanh Đại, "Thử gọi ta một tiếng được không?"
Thương Thanh Đại kích động gật đầu, dùng hết toàn lực gọi ra, "A... Nhược..."
"Ta đây!"
"A... A... Nhược..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!