Chương 39: (Vô Đề)

"Ào ào --"

Lại một ấm dược được đổ vào bên trong bồn tắm, tiểu dược đồng A Lương đưa tay ra khuấy khuấy, nước ấm trong bồn tắm nhưng lại trở thành một mảnh đỏ tươi, giống như một chậu máu loãng.

"A Lương, chuẩn bị xong chưa?"

Đột nhiên giọng Lan tiên sinh vang lên phía sau, A Lương quay đầu lại cười nói: "Sư phụ đã trở về, chuẩn bị tốt hết rồi, còn có, có tỷ tỷ kia đã muốn tỉnh."

"Ân." Lan tiên sinh gật đầu, "Đi chuẩn bị cổ trùng đi."

"Vâng." A Lương lui xuống.

Lan tiên sinh lập tức đi vào phòng trong, lại đứng ở cạnh cửa, ngưng mắt nhìn một màn bên trong.

Đỗ Nhược đã tỉnh lại, hiện tại nàng ngồi xổm cạnh giường, cẩn thận bắt mạch cho Thương Thanh Đại, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, liếc mắt một cái sắc mặt Thương Thanh Đại, sốt ruột tự nói: "Phu tử, ta nên cứu ngươi như thế nào đây?"

Lan tiên sinh nhịn không được hỏi: "Ngươi biết y thuật?"

Đỗ Nhược cả kinh, quay đầu lại thấy một nữ tử áo đen đeo mặt nạ đang đứng ở phía sau, tất cả lời nói đều nghẹn lại ở yết hầu, nhất thời một câu cũng không nói được.

Lan tiên sinh khàn khàn giọng tiếp tục hỏi: "Ngươi gọi nàng phu tử? Nàng là sư phụ của ngươi?"

Đỗ Nhược gật gật đầu.

"Ta có thể cứu nàng, nhưng mà, ngươi phải trả đại giới." Lan tiên sinh nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, "Có lẽ là mệnh của ngươi, hoặc là hai tay của ngươi."

Đỗ Nhược hoảng sợ nhìn nhìn Lan tiên sinh, lại quay đầu bình tĩnh nhìn phu tử, đột nhiên cắn răng thật mạnh gật đầu, "Nếu ta chết, không cần nói cho phu tử, hãy nói... Chưa từng gặp qua ta."

"A, làm cho nàng nhớ kỹ ân tình của ngươi, không tốt sao?" Lan tiên sinh giật mình tinh tế đánh giá tiểu nha đầu này, "Nếu ngươi chỉ mất hai tay thì sao?"

Đỗ Nhược ảm đạm lắc đầu, "Không có hai tay, ta sẽ không thể hành y, ta chính là một phế nhân, ta thà rằng chết, cũng không thể không có hai tay!" Dừng một chút, Đỗ Nhược tiếp tục nói, "Cầu ngươi, dùng mạng của ta!"

Lan tiên sinh thản nhiên cười nói: "Làm nghề y có gì tốt đến vậy?"

"Phu tử dụng tâm dạy ta, mà ta cũng không thể hành y, nàng sẽ thất vọng. Cha mẹ muốn ta ngày sau có thể cứu tế thế gian, kế tục Hành Y Đường cứu người, nếu ta không có hai tay, cha mẹ cũng sẽ thất vọng."

"Ngươi chết, bọn họ sẽ không thất vọng sao?"

"Đây... Nhất thời thất vọng... Sống vẫn tốt hơn là một đời thất vọng..."

"..."

Lan tiên sinh trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: "Tiểu nha đầu, con đường này là do ngươi chọn, đưa tay đến đây."

"Ân." Đỗ Nhược hít sâu một hơi, đưa tay, đi qua.

Lan tiên sinh từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ, nghiêm mặt nói: "Để cứu phu tử nhà ngươi, biện pháp tầm thường không dùng được, chỉ có vu cổ thuật. Đây là cổ trùng đang cần một ký chủ, phu tử nhà ngươi căn bản không chịu nổi, cho nên, tiểu nha đầu, chỉ có ngươi đến thôi."

"Cổ trùng..." Đỗ Nhược có chút sợ hãi, nàng từng đọc trong sách y, biết có cái gọi là cổ y (y thuật chuyên dùng cổ trùng), tự nhiên hiểu được kết cục nếu như làm ký chủ của cổ trùng, chỉ có đường chết

-- ở giữa lấy thân nuôi dưỡng cổ trùng thống khổ, nàng chỉ cần ngẫm lại, liền biết có bao nhiêu đau.

Nói không sợ là nói dối.

Vì phu tử, sợ hãi nhiều hơn cũng muốn áp chế xuống.

Đỗ Nhược quay đầu lại lẳng lặng nhìn gương mặt không có chút máu của Thương Thanh Đại, khóe miệng hơi hơi nâng lên, lẩm bẩm: "Ta không sợ, phu tử, ta sẽ không sợ..."

"Kinh mạch của nàng bị thương nặng, nếu để cổ trùng tiến vào mạch, chỉ có một đường chết." Lan tiên sinh tiếp tục nói, "Bên ngoài ta đã chuẩn bị dược dục (bồn tắm có dược), trong chốc lát hai người các ngươi cùng nhau ngồi vào bồn tắm ngâm, cổ trùng sẽ phát huy tác dụng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!