(Đã được Vũ hướng dẫn trau chuốt lại.)
Gió lạnh thấu xương, những hạt tuyết lạnh lẽo bay bay đánh lên xe ngựa, phát ra từng trận tiếng vang sàn sạt.
Nông gia hán tử ngồi ở bên cạnh A Mãn, chỉ A Mãn đường đi về nhà mình.
Bên trong xe ngựa, một mảnh yên tĩnh.
Đỗ Nhược ôm thân mình lui trong góc thùng xe, bàn tay nhỏ bé ôm hòm thuốc thật chặt, làm cho động tác của chính mình hơi tự nhiên một chút.
"Buộc áo lông kín vào." Giọng nói thanh lãnh vang lên, Thương Thanh Đại lại gần Đỗ Nhược, giúp nàng chỉnh sửa áo choàng, con ngươi như nước tỉ mỉ đánh giá gương mặt trắng bệch của Đỗ Nhược, "Cha ngươi cũng thực nhẫn tâm, trời lạnh như thế nàymà vẫn để cho một ma ốm như ngươi đi ra ngoài trị bệnh cho người khác."
"Phụ thân... Hắn không phải..." Đỗ Nhược định mở miệng giải thích, nhưng nói được một nửa, lại cảm thấy như không cần thiết..., lại cúi đầu không nói.
"Không phải cái gì?" Thương Thanh Đại vậy mà nghĩ muốn nghe nàng kia nói hết câu.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, cắn cắn môi dưới, nói: "Cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn ta cái gì?" Vốn tưởng rằng chính mình rất kiệm lời, cũng không nghĩ đến hôm nay gặp được tiểu nha đầu này, còn ít nói hơn cả mình.
Đỗ Nhược do dự ngẩng mặt lên, khóe miệng hơi hơi cong, cười nhẹ, "Thuốc cứu mạng ta."
Thương Thanh Đại nao nao, nhìn thấy tiểu nhân nhi trước mắt, trong đầu nghĩ tới bốn chữ
-- tố nhược tuyết mai (đạm nhạt mỏng manh như hoa mai trắng -> vóc người thanh mảnh, tính cách điềm hòa, lạnh nhạt).
"Ta đã thấy ấm áp hơn, áo choàng bạch cừu này," Đỗ Nhược chợt ngồi thẳng dậy, tháo nút thắt áo choàng, "Nên trả lại cho Thương tiểu thư thôi."
"Ngươi... Dường như có chút hơisợ ta?" Cảm giác được sự lạnh nhạt trong lời nói của tiểu nữ hài kia, Thương Thanh Đại nhịn không được hỏi một câu.
Đỗ Nhược lại cúi đầu, không nói được lời nào, ngón tay bối rối cuộn cuộn dây buộc áo choàng).
"Cho ngươi này." Ngón tay ấm áp của Thương Thanh Đại kéo bàn tay của Đỗ Nhược qua, cầm lấy lọ thuốc giúp ấm người mà hôm nay đã cho Đỗ Nhược ăn, đặt nó vào lòng bàn tay của nàng, trên mặt là nụ cười ấm áp hiếm thấy, "Mỗi ngày trước khi ngủ uống một viên, tay chânngươi sẽ không lạnh như thế này nữa."
"Cảm ơnThương tiểu thư." Đỗ Nhược gật gật đầu, cũng không dám nhìn nụ cười của người kia.
"Hình như mạch đập của ngươi có chút loạn..." Thương Thanh Đại không biết từ lúc nào đã đặt ngón tay lên cổ tay của Đỗ Nhược, rõ ràng bắt được trái tim loạn nhịp trong thoáng chốc của Đỗ Nhược.
"Ta... Thất lễ rồi..." Đỗ Nhược cuống quít ngẩng mặt, nhận lỗi với Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại nghe thế thì ngẩn ra, ngay lúc nhìn thấy gò má Đỗ Nhược dần dần hiện lên ráng sắc hồng, không nhịn được cười nhạt nói: "Tiểu nha đầu, ngươi cho ta trở thành yêu quái ăn thịt người sao?"
Đỗ Nhược lại cắn cắn môi dưới, "Ta chỉ là..."
"Chỉ là gì?" Thương Thanh Đại cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự là đặc biệt, nói chuyện luôn chỉ nói một nửa, chọc người ta muốn trêu ghẹo một phen, muốn dẫn nàng nói cho hết một câu thật hoàn chỉnh, "Kỳ thật Linh Xu Viện cũng không phải là thánh địa cao không thể với, đêm nay ta với ngươi đều giống nhau, đều là đại phu, đi ra ngoài chẩn bệnh trong đêm tuyết."
Đỗ Nhược nghe được hai chữ "Đại phu", khẩn trương trong lòng thoáng tan đi một ít, nàng gật gật đầu.
"Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?"
"Ta gọi là Đỗ Nhược."
"Tên một vị thuốc, Đỗ Nhược?"
"Ân."
"Trong tên của ta cũng có một vị thuốc, gọi là..."
"Thanh Đại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!