Một đêm trôi qua, sáng sớm, trời nhiều mây tích tụ trầm trầm, không bao lâu, tuyết lại li ti bắt đầu rơi.
Tuyết này một khi rơi, lại không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy bầu trời.
Thương Thanh Đại giúp Đỗ Nhược châm cứu thêm một lần trừ độc, lại dò xét mạch tượng của Đỗ Nhược, rốt cục bình thản, Thương Thanh Đại cuối cùng cũng thả lỏng thở dài nhẹ nhõm, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
"Phu tử, cho ngươi." Trần Thủy Tô đưa một chén trà nóng cho Thương Thanh Đại.
Mi tâm Thương Thanh Đại hơi hơi giãn ra, tiếp nhận trà nóng, đạm nhiên nói: "Thủy Tô, ngươi ở đây chiếu cố tiểu Nhược, buổi học sáng nay, giờ ngọ ta sẽ dạy lại ngươi." Nói xong, Thương Thanh Đại uống một ngụm trà nóng, hương trà bay vào mũi, ẩn ẩn có một chút vị sâm trong trà, Thương Thanh Đại nhìn Trần Thủy Tô, "Nha đầu ngươi, không ngờ pha trà cũng không tồi."
Nghe được Thương Thanh Đại khích lệ, Trần Thủy Tô cười gật đầu, "Ân, trước kia tiểu Nhược pha như vậy, ta chỉ là bắt chước thôi."
"Nàng?" Thương Thanh Đại cúi đầu nhìn nhìn Đỗ Nhược.
Trần Thủy Tô cười nói: "Lúc mới học y, tiểu Nhược sẽ không có bộ dáng bệnh tật đâu! Khi còn bé cùng Đỗ Nhược bồi ca ca của nàng, về sau lại thức đêm, ta nhớ rõ nàng đã chuẩn bị một ly trà sâm nóng cho ta." Nói xong, Trần Thủy Tô thở dài thở phào nhẹ nhõm, "Phu tử yên tâm, về sau nhất định ta sẽ cẩn thận bảo hộ tiểu Nhược gấp bội!"
Thương Thanh Đại lắc đầu lạnh nhạt nói: "Nếu đâm sau lưng, ngươi cũng không thể phòng được." Nói xong, Thương Thanh Đại cẩn thận nghĩ nghĩ, "Thủy Tô, chốc lát đợi tiểu Nhược tỉnh, hai người các ngươi thu thập bọc hành lý đến phòng ta, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi ở cùng ta đi."
"A?!" Trần Thủy Tô thụ sủng nhược kinh nhìn Thương Thanh Đại.
"Cố gắng chiếu cố tiểu Nhược." Thương Thanh Đại cũng không lặp lại, đợi thêm một chút, liền lập tức đi ra khỏi phòng, hướng về thư đường.
Một lúc lâu sau Trần Thủy Tô mới hồi phục tinh thần, nhếch miệng cười nói: "Về sau có thể mỗi ngày hỏi Thương phu tử mấy vấn đề y học, nếu cha biết, nhất định sẽ càng cao hứng!"
"Thủy Tô..." Đột nhiên âm thanh suy yếu của Đỗ Nhược vang lên.
Trần Thủy Tô vừa mừng vừa sợ bổ nhào đến cạnh giường, cười nói: "Tiểu Nhược, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi! Làm ta sợ muốn chết!"
"Ta phải... Mặc đồng phục vào..."
"Phu tử phân phó, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt." Trần Thủy Tô lắc đầu, "Nghe lời, bằng không chốc nữa phu tử trở về, nhìn thấy ngươi không ngoan như vậy, nhất định mắng ta không chiếu cố ngươi tốt!"
"Thủy Tô... Ta muốn đi... Đi thư đường..." Mặt Đỗ Nhược nhăn lại, bình tĩnh nhìn Trần Thủy Tô, "Không thể... Làm cho... Phu tử... Một người..."
"Có ý gì?" Trần Thủy Tô không đoán được ý Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược cố gắng ngồi dậy, "Ta kỳ thật... đã tỉnh từ sớm... Ta biết... Biết ta vì cái gì mà trúng độc.... Ta không thể để... Không thể để... Phu nhân... Có cơ hội... Khi dễ... Khi dễ phu tử... Càng không thể... Để cho bà ấy bắt lấy... cơ hội... đuổi ta ra khỏi Linh Xu Viện..."
Trần Thủy Tô không nghĩ được đến vậy, nhưng nhìn thấy Đỗ Nhược khẳng định như vậy, giống như đây là chuyện đại sự dường như sẽ phát sinh, "Trước tiên phải nói rõ, nếu ngươi thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết, ta lập tức đưa ngươi trở về!"
"Ân.... "
Kỳ thật Đỗ Nhược lo lắng cũng không phải là vô lý, Thương Thanh Đại đi buổi học sớm hôm nay, cũng đã được một lúc.
"Đông --"
Tiếng chuông sớm vang lên, các bước chân vội vàng đi vào thư đường, chuẩn bị bắt đầu buổi học sớm hôm nay.
Có điều không khí buổi học hôm nay có chút kỳ quái.
Viện chủ phu nhân Tề Tương Nương mặc cừu y ấm màu đen đã sớm đứng dưới bảng hiệu "Y đức nhân tâm", khóa sớm hôm nay giống như chuẩn bị đổi người giảng là nàng.
Chúng đệ tử thẳng lưng câm như hến, sợ làm cái gì gây tiếng động, khiến cho Tề Tương Nương hờn giận, bẩm báo với viện chủ, sau này chỉ có thể là ngày tháng gian nan.
Dư quang Tề Tương Nương nhìn thoáng qua thân ảnh Thương Thanh Đại đang đi đến, đột nhiên hé miệng cười hỏi: "Ngày thường trong các phu tử, ngươi đều là người tới trễ sao?"
Chúng đệ tử cúi đầu, nào dám trả lời Tề Tương Nương vấn đề này?
"Nhị nương đến đây là để chỉ trích ta đến chậm sao?" Thương Thanh Đại bước từng bước vào thư đường, không chút khách khí mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!