Chương 17: (Vô Đề)

Bóng đêm dần dần dày đặc, gió lạnh xào xạc.

Xe ngựa thản nhiên chạy trên đường hướng vào Linh Xu Viện, đêm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng vó ngựa đát đát.

Linh Xu Viện, cửa chính rộng mở, đèn đuốc sáng trưng.

Các đệ tử đang buồn ngủ vẫn cố phải ra vẻ đứng thẳng ở bên trong đình viện, chỉ hy vọng Đỗ Nhược gây chuyện kia mau sớm trở về chút, chờ cho viện chủ trừng phạt xong, thả bọn họ trở về ngủ.

Sắc mặt Thương Đông Nho ngưng trọng, mặc áo khoác cùng Tề Tương Nương sóng vai ngồi phía trước chúng đệ tử, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đồng hồ nước, đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hỏi A Mãn canh giờ.

"Được ba canh giờ chưa?"

A Mãn cẩn thận dán mắt vào khắc độ đồng hồ nước, lắc đầu, "Thưa viện chủ, còn nửa chén hương nữa mới đến giờ."

Thương Đông Nho nặng nề thở dài, nhìn gã sai vặt khác, "Đem thiết thước của ta đến đây."

Chúng đệ tử nghe thấy viện chủ thế nhưng hôm nay lại đem hình cụ đáng sợ nhất Linh Xu Viện ra, lập tức mặt trắng bệch.

Thiết thước này so với thước thường có điểm khác biệt, đó là trên mặt thiết thước có đinh nhỏ, một thước đánh lên lòng bàn tay, chính là trăm cái lỗ thủng nhỏ huyết châu để lại, kinh mạch đều hủy, cái tay kia cũng có thể nói là phế đi.

Gã sai vặt hít một hơi, không dám chần chờ, bước nhanh chạy về hướng thư đường.

Thiết thước treo ở dưới bảng hiệu trong thư đường lớn nhất của Linh Xu Viện, ngày thường dùng vải đỏ phủ lên, từ lúc Linh Xu Viện mở cửa tới nay, chỉ có nghe qua uy danh của thiết thước chứ chưa từng có người đệ tử nào chịu qua hình phạt này.

Trong lòng chúng đệ tử bối rối nghĩ, Đỗ Nhược tiểu nha đầu này thật là phạm vào giới luật của trời ở Linh Xu Viện rồi!

Trần Thủy Tô đứng trong đám đệ tử, càng ngày càng lo lắng cho Đỗ Nhược, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa chính rộng mở, nghĩ đến mình còn muốn Đỗ Nhược đem mứt quả trở về, lòng của Trần Thủy Tô chợt lạnh

-- nếu Đỗ Nhược trở về còn mang mứt quả, kia không phải là thêm dầu vào lửa sao?

"Tiểu Nhược a tiểu Nhược, ngàn vạn lần ngươi đừng ngốc nghếch, hồ đồ mang mứt quả về giúp ta a!" Trần Thủy Tô âm thầm cầu nguyện, lại nghe được bên ngoài vang lên tiếng bánh xe ngựa.

Trần Thủy Tô cơ hồ là ngừng hô hấp, tâm phút chốc treo lên.

"Canh giờ tới rồi." A Mãn quay đầu lại cung kính nói một tiếng, cùng lúc đó, gã sai vặt kia cũng mang thiết thước đến, đưa tới trước mặt Thương Đông Nho.

"Trở về vừa lúc lắm!" Thương Đông Nho đứng lên, lại bị Tề Tương Nương lén lút kéo kéo ống tay áo, hắn cúi đầu nhìn Tề Tương Nương.

Tề Tương Nương cười nói: "Phu quân, nhiều đệ tử nhìn như vậy, bảo bối Thanh Đại của ngươi, cũng nên giáo huấn vài câu."

Thương Đông Nho trầm giọng nói: "Có lý, ta hiểu."

"Phu tử, cẩn thận chút, nơi này còn có chút tuyết đọng, giẫm lên sẽ có chút trơn." Đỗ Nhược thân thiết nói, truyền vào tai Thương Đông Nho cảm giác chói tai.

"Ngươi tự lo cho ngươi đi." Thương Thanh Đại mặc dù lạnh giọng nhưng lại ẩn dấu một sự thân thiết.

"A..." Tề Tương Nương như lường trước được kết quả, dù sao, Đỗ Nhược tiểu nha đầu kia mới vào viện ba ngày, đã được nhiều vị phu tử khen ngợi, nhất định sẽ là nhân tài vào Thái Y Viện, đối với chất nữ

- cháu của Tề Tương Nương mà nói, chính là uy hiếp không nhỏ.

"Khụ! Đỗ Nhược, ngươi cũng biết... Ngươi..." Thương Đông Nho nổi giận đùng đùng đi đến trước cửa chính, mới nói một nửa, trên mặt tức giận lập tức bối rối thay đổi sắc mặt, hắn kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy đứng bên cạnh các nàng chính là Tống Vương điện hạ Yến Vân Thâm, kinh hô một câu, "Điện hạ?!"

Yến Vân Thâm hí mắt cười, "Thương viện chủ, hôm nay bổn vương mạo muội đến nhà, còn thỉnh viện chủ thứ lỗi."

Thương Đông Nho vội vàng cúi người cười làm lành nói: "Điện hạ nói đùa, tại hạ chỉ là một thảo dân, điện hạ tôn kính chịu ghé qua, là Linh Xu Viện ta chậm trễ mới đúng, A Mãn..."

"Trà, thì miễn đi." (ở đây nguyên văn là "Trà, sẽ không uống"nhưng mình thấy Yến Vân Thâm là điện hạ thì chắc nên nói có khí thế tôn quý một chút nên sửa thành miễn đi để chỉ ý từ chối ở lại uống trà. >"< ) Yến Vân Thâm đi tới bên người Thương Thanh Đại, đưa tay giúp nàng phủi đi bụi tùng cùng chút bông tuyết rơi bám vào, nói với Thương Thanh Đại cũng như nói cho Thương Đông Nho nghe, "Hôm nay Thương tiểu thư cho bổn vương hãnh diện vì đã chịu đến ước hẹn, bổn vương đem nàng mạnh khỏe trả về đây."

Trên mặt Thương Đông Nho ý cười cứng đờ, giật mình hiểu được hôm nay Thương Thanh Đại một mình đi tìm Tống Vương điện hạ hẹn ước, có thể bệ hạ đã nhìn trúng nàng, nhưng chẳng lẽ đêm đó thưởng mai, nàng đã nhìn trúng Tống Vương điện hạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!