Chương 14: (Vô Đề)

Đến ngày thứ ba ở Linh Xu Viện, Đỗ Nhược mỗi ngày đều sinh hoạt theo qui luật, sáng sớm đi vào thư đường ôn bài, chuẩn bị các vấn đề có thể bị Thương phu tử khảo hôm nay. Không nghĩ đến lại nhận được tin tức Thương phu tử có việc không thể tới giảng bài.

Một ngày như thường trôi qua, Đỗ Nhược không nhìn thấy Thương phu tử trở về.

Trần Thủy Tô cảm thấy Đỗ Nhược hậm hực như thế, thừa dịp thời điểm ăn cơm, dán sát người đến, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhược, hôm nay thân mình ngươi không thoải mái à? Rầu rĩ một ngày."

Đỗ Nhược nhẹ nhàng lắc lắc đầu, gấp mấy đũa cơm đưa vào miệng, liền buông đũa xuống, đứng lên, "Thiếu chút nữa ta quên đã đáp ứng phu tử một chuyện!"

Trần Thủy Tô ngạc nhiên nhìn Đỗ Nhược, "Chuyện gì?"

Đỗ Nhược nghiêm túc nói: "Tảo Đầu thôn có vị lão bà bà, là bệnh nhân của ta, hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba, ta đáp ứng phu tử, cách ba bữa sẽ đi trị liệu cho bà!" Nói xong, liền đứng dậy chạy đến sương phòng, đó là nơi Linh Xu Viện trang bị cho mỗi đệ tử một hòm thuốc để hành y.

"Tiểu Nhược... Ngươi từ từ... Từ từ ta..." Trần Thủy Tô vội vàng buông bát đũa, đuổi theo Đỗ Nhược, ngăn Đỗ Nhược ở sương phòng, "Đỗ Nhược, Linh Xu Viện có quy định, viện chủ không đặc biệt phê duyệt, ai cũng không được xuống núi một mình!"

Đỗ Nhược gật gật đầu, "Phu tử có nói qua, nàng đặc biệt cho phép ta cách ba ngày xuống núi một lần."

"Thương phu tử?"

"Ân!"

Cánh tay Trần Thủy Tô hạ xuống, Đỗ Nhược liền đẩy cửa đi vào, lấy hòm thuốc đeo lên, nhìn Trần Thủy Tô cười, "Thủy Tô, ta rất nhanh sẽ trở lại, yên tâm."

Đôi mắt Trần Thủy Tô chợt lóe, cười nói: "Nếu ngươi có thể xuống núi, không thể không giúp ta mang một ít mứt quả về a?"

"Được."

"Tiểu Nhược thật tốt!"

"Ta đi đây."

"Ân, mau trở về chút, ta thèm ăn mứt quả!"

"Ân."

Đỗ Nhược gật đầu cười khẽ, vác hòm thuốc dần dần đi xa.

"Không có mệnh lệnh của viện chủ, ngươi không được một mình xuống núi!"

Đỗ Nhược mới đi tới cửa, liền bị hai gã sai vặt gác cửa ngăn lại.

Đỗ Nhược nói: "Thương phu tử cho phép ta cách ba ngày xuống núi trị liệu cho một vị lão bà bà ở Tảo Đầu thôn, không thể tính ta một mình xuống núi."

Gã sai vặt âm thanh lạnh lùng nói: "Đại tiểu thư cũng không có thông báo qua."

"Không có sao?" Đỗ Nhược có chút bối rối, phu tử cũng đã quên việc này sao?

Gã sai vặt trừng mắt nhìn Đỗ Nhược một cái, "Mau trở về đi, sắc trời đã tối muộn, một tiểu nha đầu như ngươi đi xuống núi thật sự là nguy hiểm."

"Nhưng mà... Ta quả thật đã dáp ứng với lão bà bà, nếu không đi trị liệu cho bà, ta coi như là thất tín..."

"Chuyện gì?"

Một thanh âm mềm mại đáng yêu đột nhiên vang lên.

Gã sai vặt vội vàng cúi người với phu nhân mặc hồng cừu

- Tề Tương Nương đang đi đến, "Tham kiến phu nhân."

Đỗ Nhược hoảng sợ đứng tại chỗ, đột nhiên không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!