"A Nhược!" Thương Thanh Đại bước nhanh tiến lên, cầm thật chặt tay Đỗ Nhược, bối rối trong lòng rốt cục cũng yên tĩnh lại.
Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy không đủ, nàng nhịn không được ôm chặt lấy Đỗ Nhược, cảm thấy cả người Đỗ Nhược lạnh lẽo, lại có chút không giống thực.
"Phu tử, chúng ta cần phải đi." Đỗ Nhược khẽ mỉm cười, ở trong lòng của nàng, "Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Hoàng hậu nương nương, chúng ta có thể rời đi nơi này."
"Thật sao?" Thương Thanh Đại chần chờ tách ra một khoảng cách với Đỗ Nhược, nàng gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Đỗ Nhược, muốn từ đáy mắt của người kia nhìn ra là nói thật hay nói dối.
Đỗ Nhược nghiêng mặt cười với Lan tiên sinh, "Thật."
"Ta không tin nàng!" Thương Thanh Đại lạnh lùng nói một câu, nàng muốn kiểm tra mạch Đỗ Nhược, lại bị Đỗ Nhược cầm chặt tay, nàng bối rối nhìn Đỗ Nhược, "A Nhược, thân mình ngươi lạnh như thế, tuyệt đối không tầm thường, ngươi để cho ta chẩn mạch xem ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Đỗ Nhược mỉm cười nói: "Phu tử chẳng lẽ không tin ta sao?"
"A Nhược!" Thương Thanh Đại nhíu mày một chút, nàng kiên trì muốn chẩn mạch cho Đỗ Nhược, "Chẳng lẽ ngươi không nghe lời ta nói sao?"
Đỗ Nhược chua xót cười, buông lỏng tay ra, đưa cổ tay ra, "Trên người ta trúng độc mới giải, mạch đập yếu hơn một ít so với ngày thường, nếu ngươi không tin, vậy ngươi tự mình chẩn mạch, xem xem mạch ta và ngươi có giống nhau không?"
Thương Thanh Đại nửa tin nửa ngờ bắt mạch Đỗ Nhược, lại dò xét mạch đập của mình, quả nhiên tương tự, nàng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Lan tiên sinh khàn khàn nói: "Lúc này trời cũng không còn sớm, chúng ta nên đi cứu người."
"Tiên sinh thật là giúp chúng ta sao?" Thương Thanh Đại vẫn không thể tin Lan tiên sinh.
"Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta cũng không để ý." Lan tiên sinh thản nhiên nói xong, đột nhiên cười khổ nói, "Nhược Mai làm không được, ta nghĩ bản lĩnh của ngươi có thể thay nàng làm được, a, tế thế giang hồ, tiêu diêu tự tại."
Đỗ Nhược cầm tay Thương Thanh Đại, "Phu tử, tin tưởng ta, được không?"
"Được! Ta chỉ tin ngươi!" Thương Thanh Đại nắm chặt tay Đỗ Nhược.
"Vậy...! Đi theo ta đi." Lan tiên sinh xoay người đi, bước đi trước.
Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược đi ở phía sau, lẳng lặng đi tới, đối với Thương Thanh Đại mà nói, càng tới gần cung điện nơi thiên tử ở, lòng của nàng lại càng không muốn.
Yến Vân Thâm đã sớm không còn là Tống Vương điện hạ năm xưa, lời hắn nói căn bản là không thể tin.
Cho dù thật sự cứu được Bạch Như Thường thì như thế nào?
Các nàng thật sự có thể rời khỏi hoàng thành này sao?
"A Nhược, cho dù chết, ta cũng không muốn tách ra với ngươi!" Thương Thanh Đại đột nhiên kiên định nói ra một câu.
Đỗ Nhược cười yếu ớt gật đầu: "Được."
Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược bước vào bên trong đại điện, Yến Vân Thâm và Bạch Như Thường đã chờ một hồi lâu.
"Tiên sinh, bắt đầu đi." Yến Vân Thâm nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, nếu nàng khẳng định tiến vào, tự nhiên chính là bị thuyết phục.
Lan tiên sinh cung kính cúi đầu với Yến Vân Thâm, "Bệ hạ không tránh mặt một chút?"
Yến Vân Thâm lo lắng nhìn Bạch Như Thường, "Trẫm không muốn cùng Thường nhi tách ra, trẫm muốn cùng Thường nhi."
Lan tiên sinh thản nhiên cười nói: "Vậy...! Xin mời bệ hạ giúp Hoàng hậu nương nương cởi bỏ ngoại bào, chuẩn bị thi châm."
Yến Vân Hoa kéo tay Bạch Như Thường, hắn biết lúc này nếu hắn lại cảnh cáo cái gì, ba người kia nghe thấy chỉ có thể là uy hiếp.
Vì làm cho Thường nhi bình yên khử độc, lúc này tự nhiên là ít sai phạm càng tốt.
Thấy Yến Vân Thâm kéo vạt áo Bạch Như Thường ra, Lan tiên sinh nhìn về phía Thương Thanh Đại, "Thanh Đại, mười tám pháp ngân châm là mấu chốt khử độc, như thế nào đi châm chỉ có thể trông cậy ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!