"Bệ hạ hồi cung --"
Khi trước cửa cung, cung vệ cất cao giọng truyền báo một tiếng, nhóm thủ vệ trước cửa cung quỳ xuống, cúi đầu nghênh đón thiên tử trở về.
"Hu!"
Yến Vân Hoa ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn thấy bóng dáng Bạch Thái hậu và Bạch Lãng đứng ở cung điện, hắn cảnh giác ghìm ngựa lại, nhìn nhìn cung vệ trái phải, cảm thấy thật là lạ mắt.
Một mạt bất an nổi lên trong lòng.
Yến Vân Hoa nắm thật chặt dây cương, cọ cọ khuôn mặt lạnh lẽo của Thương Thanh Đại trong lòng ngực, "Đại nhi đừng sợ, trẫm nhất định có thể mang ngươi về nhà." Nói xong, hắn giương mắt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thái hậu và Bạch Lãng, "Mẫu hậu đây là tự mình cùng Bạch Thừa tướng ra cung nghênh đón trẫm sao?"
"Đúng vậy." Bạch Lãng tiếp lời Yến Vân Hoa, cung kính cúi đầu với hắn, "Cựu thần bái kiến bệ hạ." Nháy mắt bái xuống, đồng thời cho Lan tiên sinh một cái ánh mắt.
Lan tiên sinh hít một hơi thật sâu, đem độc cốt di chuyển đến gần bên môi.
Nhiều năm qua như vậy, cổ y một mạch từ trước đến nay chỉ dùng cổ cứu người, nhưng hôm nay, nàng xem như chân chính phản bội lời nàng từng nói...
Truyện Sắc
"Nhược Mai, vì sinh mệnh Thanh Đại, tha thứ cho ta lệch khỏi quỹ đạo nhân tâm lúc ban đầu của ta và ngươi."
Khi cổ âm kỳ dị chui ra, hai tiểu trùng lặng yên từ trong túi buộc thắt lưng Lan tiên sinh bay ra, bay về phía sau cổ Yến Vân Hoa.
"Ngươi là người nào? Dám can đảm ở trong hoàng cung của trẫm tùy ý ồn ào!" Yến Vân Hoa cảm thấy âm thanh này càng nghe càng quỷ dị, hắn vừa kinh hãi nói xong, cũng không thấy Lan tiên sinh có ý dừng lại, trong lòng hắn bối rối cực độ, lại lớn tiếng quát, "Dừng lại! Trẫm lệnh ngươi dừng lại! Tê --"
Sau cổ như bị con muỗi cắn một ngụm, Yến Vân Hoa bất giác không biết, hai cổ trùng kia dĩ nhiên đã chui vào bên trong mạch máu của hắn.
Lan tiên sinh càng phát ra cổ âm lớn lên, Yến Vân Hoa chỉ cảm thấy chỗ ngực mạnh mẽ nhảy lên một trận đau đớn kịch liệt.
"Người tới! Bắt người này! Bắt! A!" Ngục Yến Vân Hoa càng đau đớn hơn, khi hắn đau đến rơi xuống từ trên lưng ngựa, cũng đã không kịp ôm ôm lấy Thương Thanh Đại cũng đồng dạng bị rơi xuống.
"Đại...! Đại nhi..." Yến Vân Hoa theo bản năng nhìn thân mình lạnh lẽo của Thương Thanh Đại, nhưng hắn rất nhanh phát hiện chung quanh không ai nghe mệnh lệnh của hắn, bắt nữ tử hắc y kia.
"Ngươi...! Các ngươi đây là...! Đây là hành thích vua tạo phản sao?!" Yến Vân Hoa ôm ngực giãy dụa đứng lên, giờ phúc này sắc mặt hắn đầy khí đen, khóe mắt phiếm hồng, dường như tùy thời có thể xuất huyết.
"Mau đỡ bệ hạ trở về, sao bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ?" Bạch Lãng ra vẻ lo lắng nhìn cung vệ hai bên.
Bạch Thái hậu cũng khẩn trương nói: "Các ngươi mau đi xem bệ hạ một chút a!"
Cung vệ hai bên cùng lên tiếng: "Vâng", nhưng không có một người thật sự tiến lên nâng thiên tử, ngược lại vài tên cung vệ trong cung đột nhiên ra tay, đem một trăm cung vệ ra khỏi cung cùng thiên tử đêm nay đều chém chết trước cửa cung.
Một mùi máu tươi nồng đậm dâng lên yết hầu, Yến Vân Hoa vốn định quát chói tai một tiếng cũng không phát ra được âm thanh nào, một búng máu tươi vọt lên, kích hắn ho khan một trận mãnh liệt.
Tia máu tươi từ trong miệng hắn một ngụm lại một ngụm phun ra, Yến Vân Hoa hoảng sợ nhìn máu tươi trong lòng bàn tay, mãnh liệt ngẩng đầu lên.
"Trẫm...! Khụ khụ...! Không thể chết được...! Khụ khụ...! Trẫm...! Khụ khụ...! Không thể chết được..." Hắn lại nâng lên một đôi mắt đỏ như máu nhìn hai người trước mắt thù hận, "Các ngươi...! Các ngươi...! Loạn thần tặc tử! Trẫm...! Trẫm muốn giết...! Các ngươi...! Giết...! Các ngươi!"
"Tạch!"
Yến Vân Hoa nhịn đau rút trường kiếm bên hông yên ngựa ra, hắn run rảy rút kiếm đi đến Bạch Lãng và Bạch Thái hậu, "Trẫm...! Khụ khụ..." Lại một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, hắn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đột nhiên ngã quỵ ở trước cung điện.
Bạch Thái hậu khổ sở nhìn Yến Vân Hoa, "Bệ hạ a, ngài đây là làm sao vậy a?"
"Trẫm...! Trẫm...! Phải...! Khụ khụ...! Giết...! Giết các ngươi!" Yến Vân Hoa muốn quơ kiếm hướng Bạch Thái hậu, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay bỗng dưng đau xót, đồng thời trường kiếm rơi xuống, hắn trơ mắt nhìn hai cổ trùng từ lòng bàn tay hắn chui ra, ong một tiếng rồi bay đi không thấy hình dáng.
"Hoàng huynh! Hoàng huynh!" Bên ngoài cửa cung, Yến Vân Thâm cưỡi ngựa tới, hắn ghìm ngựa trước cửa cung, nhảy xuống ngựa, bước nhanh vọt lại đây.
Cuối cùng Lan tiên sinh dừng thổi cốt âm, lặng yên lui xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!