Huống hồ, Thẩm Lãng thật vất vả mới ở trong lòng nhạc mẫu tạo ra hình tượng một kẻ theo đuổi tình yêu tự do ngang tàng, hiện tại chỉ vì một tay Hứa Văn Chiêu mà phải đi xin xỏ, như vậy dự tính của Thẩm Lãng ta đây hỏng hết.
Vị Hứa Văn Chiêu này là họ hàng xa của nhạc mẫu, Thẩm Lãng nếu là hướng bà cầu tình, chẳng phải khiến bà ấy khó xử sao?
Nếu để cho người lãnh đạo rơi vào tình thế khó xử như vậy, ngươi còn cố đấm ăn xôi làm gì?
Thế là Thẩm Lãng ngồi ngay ngắn tại chỗ, lẳng lặng chờ Hứa Văn Chiêu mang nhạc phụ đại nhân đến đây.
- Tỷ phu không chạy đi sao?
- Kim Mộc Thông hối thúc:
- Vậy chờ bị đánh đòn nhé, chẳng ai cứu được tỷ phu đâu.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
- Bá Tước đại nhân, ta không có cách nào dạy môn này nữa, từ trước đến nay ta đều chưa từng gặp ai không có giáo dục như vầy.
Giọng của Hứa Văn Chiêu từ cách đây rất xa vẫn vọng vào tai tất cả mọi người.
Mười mấy học trò ở đây ngồi ngay ngắn, ánh mắt kích động, mặt đầy chờ mong.
Bọn họ hóng xem trò vui ấy mà.
- Vương triều Việt quốc chúng ta xem trọng thiên địa quân thân sư, mà cái tên Thẩm Lãng này chẳng kiêng nể gì cả, xem thường tôn trưởng.
Hứa Văn Chiêu lạnh lùng nói:
- Hành vi của hắn, xét theo khía cạnh nhỏ chính là khiến cho bạn học hư đốn theo, xét theo khía cạnh lớn lại là hủy hoại nề nếp gia phong của phủ Bá Tước, tội không thể tha thứ, xin Bá Tước đại nhân nghiêm phạt, bằng không sau này mỗi trò đều học theo, phong cách học tập của học đường phủ Bá Tước ta liền bị hủy hoại hầu như không còn gì nữa.
Thẩm Lãng thật sự hết ý kiến.
Hứa Văn Chiêu nhìn ta không vừa mắt, sao không ngấm ngầm chịu đựng trước, rồi tìm một cơ hội hại ta sao? Để ta đâm đầu vào đại họa cho đã, sau đó tống cổ ta khỏi phủ Bá Tước.
Hôm nay dẫu ta bị Bá Tước đại nhân đánh ba mươi roi, nhiều nhất cũng chỉ xả được một cục tức mà thôi, hoàn toàn chả thay đổi được gì sất.
Bá Tước đại nhân bước đến trước mặt Thẩm Lãng, lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì đây? Con đã làm càn bên ngoài rồi, giờ trong nhà vì sao cũng tùy ý làm bậy như thế hả?
Dứt lời, trong tay ông cầm một cây roi.
Con người ông vừa bảo thủ vừa cổ lỗ sĩ, một khi học trò mâu thuẫn với thầy, vậy chắc chắn là lỗi của học trò, trên cơ bản không xét phải trái đúng sai đánh trước tính sau.
Lúc trước Kim Mộc Thông không biết bị đánh bao nhiêu lần rồi, chỉ cần thầy đi tố cáo, gã dứt khoát ăn đòn luôn.
Cho nên, vị thế tử mập mạp này luôn ngoan ngoãn vâng lời trước mặt thầy.
Bá Tước đại nhân nói:
- Thẩm Lãng, hôm nay con không nêu rõ được lý do, liền đừng trách ta ra tay không thương tiếc.
Xem ra khó trốn được ba mươi roi này rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế chẳng làm gì sai mà?
- Bá Tước đại nhân, ngài xem trò ấy đến bây giờ chết cũng không hối hận, thật là hết thuốc chữa mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!