Điền Hoành gần như nhảy dựng từ trên ghế.
Bốn tay võ sĩ phủ Bá Tước phía sau Thẩm Lãng tuy rằng ra vẻ mắt điếc tai ngơ, nhưng là bị hắn nói cho kinh ngạc sững sờ.
- Thẩm Lãng, ngươi điên rồi sao?
Nói chuyện hoang đường gì thế?
- Điền Hoành quát ầm lên.
Không chỉ có hắn cảm thấy như vậy, bốn võ sĩ phủ Bá Tước cũng hiểu Thẩm Lãng đang mơ mộng hão huyền, tự rước lấy nhục.
Điền Hoành ta dù thế nào cũng không thể đánh gãy hai chân của Điền Thập Tam, một vạn chín lượng vàng của ngươi đây, ta đây cũng không có ý trả đâu.
Hai cái điều kiện này có thể đồng ý một cũng không dễ dàng gì cho cam, Thẩm Lãng lại vẫn muốn toàn bộ sao?
Đây không phải là đánh bẹp não sao?
- Ha ha ha...
- Điền Hoành cười trong cơn tức giận:
- Hoá ra ta giao tiếp với một người điên sao?
Thân thể Thẩm Lãng hơi chuyển động, tiếp đó bắt chéo chân.
Điền Hoành nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, nói:
- Ta nói rõ ràng cho ngươi biết, Điền Thập Tam muốn giết cả nhà ngươi, nhưng đó là do ta phái đi, nhưng ta tuyệt đối không có khả năng làm nó mất một cọng lông tơ nào, đập gãy chân nó khiến uy phong của ta sẽ thành đống rác sao?
Mơ đi! Hơn nữa một vạn chín nghìn lượng ngươi thắng được, một lượng ta cũng sẽ không cho.
Đều đã xé rách da mặt, ai sợ ai nữa?
Điền Hoành tiếp tục nói:
- Có bản lĩnh, để cho đại nhân nhà ngươi đến đây đòi nợ ta xem? Để xem ông ta có đánh gãy hai chân ngươi hay không?
Người khác không biết xấu hổ, Bá Tước đại nhân lại muốn thể diện.
Để ông ta đòi khoản nợ một vạn chín nghìn lượng vàng cho Thẩm Lãng? Hoàn toàn không thể nào, cũng chẳng khác gì đánh gãy hai chân Thẩm Lãng.
Mấy trăm năm qua, gia quy phủ Bá Tước quá mức nghiêm, không có một đệ tử nào dám bén mảng đến sòng bạc.
Nếu Bá Tước đại nhân vì Thẩm Lãng đòi nợ, tiếng đồn sẽ lan rộng, nói phủ Bá Tước Huyền Vũ kinh tế xuống cấp, còn nhờ tên ở rể đi sòng bạc kiếm tiền vượt qua nguy cơ.
Cho nên, Điền Hoành suy nghĩ trực tiếp ăn vạ.
- Ngươi định lôi kéo mấy trăm con bạc bên ngoài cùng nhau gây rối?
- Điền Hoành cười to nói:
- Nằm mơ đi, bọn họ thắng chín nghìn lượng vàng, ta sẽ đổi không kém một xu cho bọn họ. Thế nhưng ngươi thắng tiền, một đồng ta cũng không cho, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Dứt lời, Điền Hoành trực tiếp mở cửa sổ ra, hướng phía dưới mấy trăm con bạc lớn tiếng nói:
- Điền Hoành ta lèo lái nổi sòng bạc, cũng chấp nhận thua tiền, các ngươi thắng tiền, đổi hết toàn bộ. Bây đâu, đổi thẻ cho khách.
Lời này vừa ra, phía dưới mấy trăm con bạc tức khắc hưng phấn muốn điên rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!