Dịch: Nham Tặc
Gia đình của cha Đại Ngốc có điều kiện tốt như thế, lẽ nào thật sự không có tiền chữa trị cho Đại Ngốc à? Chẳng qua là dùng tiền tương đối nhiều, lão ta không chịu bỏ ra thôi.
- Ngươi bị ném ở đây mấy ngày rồi?
- Thẩm Lãng hỏi.
Đại Ngốc nỗ lực đưa ngón tay tính nhẩm thế nhưng ngay cả tay cũng không nâng lên nổi.
Lúc trước gã cường tráng biết bao nhiêu?
- Một bàn tay cũng không đủ.
- Đại Ngốc đáp.
Nói cách khác, gã bị ném ở trong khe suốt này chừng sáu ngày trở lên.
Không ăn không uống, mặc cho gã chảy máu, để mặc xương cốt gãy, bỏ mặc cho gã chờ chết.
Thẩm Lãng đã kiểm tra vết thương của Đại Ngốc, gãy năm xương sườn, gan, dạ dày, phổi đều bị nội thương.
Thương thế này rất nặng, thế nhưng chỉ cần sẵn lòng dùng tiền nhất định là cứu lại được, vấn đề cha gã không thèm bỏ một xu mới quăng gã vào trong khe suối này chờ chết.
Nhưng đặc biệt may mắn, xương sườn rạn nứt chưa hề đâm vào cơ quan nội tạng.
Đại Ngốc sở dĩ hấp hối hấp hối, hoàn toàn là bởi vì bị ném ở trong khe suối dãi gió dầm mưa, hơn nữa mấy ngày mấy đêm không có ăn uống gì, mới bị sốt cao không giảm, cực kỳ suy yếu.
- Nhị Ngốc, ta sắp chết rồi.
- Đại Ngốc hướng Thẩm Lãng cười:
- Lúc đầu ta còn lo lắng cho ngươi bị người ta ăn hiếp, hiện tại tốt rồi, ngươi trở nên lợi hại hơn.
Tiếp đó, gã khẽ nhắm mắt lại, hô hấp dần dần suy yếu.
Đại Ngốc cũng có lưu luyến với cuộc sống, thế nhưng cũng không phải là quá sợ chết, chẳng qua là trong lòng có chút buồn bã.
- Không, ngươi sẽ không chết, ngươi cũng không cho chết, ta cứu ngươi, ta mang ngươi đi.
- Thẩm Lãng nói.
Tiếp đó, từ trong ngực móc ra nhân sâm cắt miếng, bỏ vào trong miệng Đại Ngốc.
Ánh mắt Đại Ngốc vẫn dại ra, không còn ý chí muốn sống.
Không gì đáng buồn bằng cõi lòng đã chết.
Từ lúc bị phụ thân vứt bỏ, gã cũng đã không muốn sống.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn gã đều bị cha mẹ ngược đãi, cũng ăn không đủ no, phụ thân đối với hắn cũng rất lạnh nhạt, nhưng Đại Ngốc vẫn luôn kiên định cho rằng phụ thân là thương yêu gã, chẳng qua không biết cách thể hiện.
Hơn nữa, gã thật sự là ăn quá nhiều.
Mặc dù gã mỗi ngày đều ở chịu đựng đói bụng, mỗi bữa đều ăn không vượt qua hai chén bắp, mỗi ngày đều đang ra sức làm việc.
Gã chỉ muốn để phụ thân biết, gã hữu dụng.
Thế nhưng gã vì cứu em trai mà bị thương nặng, phụ thân không muốn dùng tiền cứu trị, vứt gã trong khe suối, gã rốt cục biết rõ phụ thân cũng không thương mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!