Nắm đấm của Điền Hoành nắm chặt, thậm chí móng tay muốn đâm đâm vào lòng bàn tay.
Nội tâm của ông ta thậm chí là bi phẫn.
Dựa vào cái gì vậy?
Điền Hoành ta đây ra sức luyện võ mấy thập niên, chém giết vài thập niên, mới có thành tựu ngày hôm nay.
Mà tên tiểu bạch kiểm trước mắt này hai ngày trước còn giống như một con kiến hôi, ông ta tùy ý có thể nghiền chết.
Hiện tại, tên tiểu bạch kiểm này lại có thể trực tiếp xông đến cửa tát vào mặt.
Lẽ nào nhờ hắn đẹp trai à?
Cho nên, mỗi phút trong đầu Điền Hoành đều có một trăm lần bị kích động muốn đập nát cái mặt của Thẩm Lãng.
Thế nhưng, ông ta không thể!
Thế là, Điền Hoành giả vờ cả giận nói:
- Thập Tam đã đắc tội Thẩm công tử sao? Rõ ràng đại nghịch bất đạo, đến khi nó trở về, ta nhất định đập gãy hai chân nó!
Thẩm Lãng cau mày nói:
- Hắn không ở đây?
- Đúng vậy, đúng dịp không ở đây.
- Điền Hoành cười nói:
- Đêm qua tạm thời phái nó đi thành Bạch Lăng, có thể phải một hai tháng mới có thể trở về.
- Ha ha!
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, Thẩm Lãng rõ ràng một dấu chấm câu cũng không tin.
Chỉ bất quá nếu Điền Hoành nói không ở đây, Thẩm Lãng cũng không thể đi lục soát.
- Nếu không ở đây thì quên đi, thế nhưng đến khi lúc hắn trở lại ngươi nhất định phải nhớ nói cho ta biết.
- Thẩm Lãng nói:
- Ta nhất định phải làm gãy hai chân tên đó, không giải quyết được cái tên ác mồm này, ta quyết không bỏ qua!
- Nhất định, nhất định.
- Điền Hoành cười làm lành nói.
- Đi.
- Thẩm Lãng trực tiếp rời đi.
Võ sĩ phủ Bá Tước sau lưng hắn nhìn cái rương vàng trên bàn, không biết có nên hay không lấy đi.
Thẩm Lãng nói:
- Lấy rương vàng về đi, đây là khoản nợ Điền Hoành thiếu ta, không có quan hệ gì với phủ Bá Tước.
Võ sĩ phủ Bá Tước tiến lên, ôm lấy rương vàng, theo Thẩm Lãng đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!