Chương 26: Bốn phía khiếp sợ! Dâu thảo Mộc Lan

Lúc này dùng ngôn ngữ để miêu tả cũng không cách nào hình dung sự khiếp sợ trong lòng của Trương Bá Ngôn.

Tên Thẩm Lãng này tuy rằng trước đây lão chưa từng thấy qua, nhưng quả thực nghe nói qua rất nhiều chuyện, hoàn toàn là một thằng trí lực thấp kém ngu đần đó.

Lão viết cái chữ tiểu triện này, người ở đây không ai biết, ai dè Thẩm Lãng lại nhận ra được. Không chỉ biết là có ý gì, hơn nữa lại biết âm đọc.

Đây, thực quá quỷ quái đi.

Tú tài Nhan Hùng ở bên cạnh cười nói:

- Sư phụ, tên này đang nói vớ vẩn đúng không ạ?

Ánh mắt mọi người hết thảy đều nhìn về Trương Bá Ngôn.

Lão thật tình muốn trực tiếp phủ định đáp án của Thẩm Lãng, rõ ràng đúng lại nói thành sai.

Như vậy không ai làm gì được lão cả, cũng căn bản không có người đi đòi lại công bằng cho Thẩm Lãng hết.

Nhưng mà lúc đó cùng khai quật tấm văn bia ấy không chỉ mình lão Trương Bá Ngôn, còn có hai người khác, đều là người đức cao vọng trọng, hơn nữa ý nghĩa của ¥, cũng là vài người nghiên cứu qua nội dung tấm văn bia đó, cùng xác nhận hàm nghĩa chữ này.

Cho nên, nếu hôm nay trước mắt bao người lão phủ nhận đáp án của Thẩm Lãng, ngày khác rất có thể lão sẽ bị vả mặt lại, tới lúc này danh tiếng lão liền hoàn toàn hỏng bét.

Mấu chốt đây chỉ là một thằng nhóc Thẩm Lãng mà thôi, hoàn toàn không đáng bất chấp mạo hiểm lớn như vậy.

Vừa thấy biểu cảm của thầy, trong lòng gã tú tài Nhan Hùng đã thấy không ổn, giọng điệu dò xét càng rõ hơn:

- Thưa thầy, Thẩm Lãng nói bừa phải không?

Hắn căn bản cũng không hiểu được hàm nghĩa của chữ này phải không?

Trong giọng điệu vị đệ tử, đã có ý dẫn dắt mãnh liệt, muốn để thầy của gã đổi trắng thay đen.

Trương Bá Ngôn lạnh lùng trừng Nhan Hùng một cái, tiếp đó cười nói:

- Thẩm công tử quả thực tinh thông chữ nghĩa, ngay cả chữ triện lạ như vậy cũng có thể phân biệt, hơn nữa còn biết cách đọc thế nào, rõ ràng hậu sinh khả uý!

Nghe được lời này, tất cả những người ở đây kinh ngạc sững sờ!

Thẩm Lãng này lợi hại thế này?

Chữ này của Trương Bá Ngôn toàn bộ không ai biết đến, tên Thẩm Lãng phế vật trong truyền thuyết này lại biết, hơn nữa còn có thể đọc vanh vách?

Hắn không phải tên vô dụng ngu dốt sao?

Tại sao lại lợi hại như vậy?

Thẩm Lãng nhìn về phía Nhan Hùng nói:

- Nhan huynh, vừa rồi ngươi làm trò trước mặt mọi người nói nếu như ta thắng, ngươi tự tát chính mình, ngươi chính là đường đường tú tài, lúc đó ngươi là nhân vật nổi bật nhất học đường trấn Thủy Hàn chúng ta nhé, không lẽ hứa mà không tính toán gì hết!

Vì thế, ánh mắt của mọi người lại ngó sang Nhan Hùng, mặc dù mọi người rất muốn xem Thẩm Lãng bị nhục, nhưng phỏng theo nguyện vọng ban đầu, coi gã tú tài Nhan Hùng tự tát tai cũng rất thú vị nha, ai bảo nhân tính bản thiện ấy nhỉ.

Nếu như lén lút, Nhan Hùng còn có thể đổi ý, nhưng lúc này ánh mắt hết thảy mọi người đều ngó mặt của gã, nhất là Bã tước Huyền Vũ, trên mặt ông tràn ngập nụ cười đồng thời ánh mắt lạnh căm căm.

- Thẩm Lãng, ngươi chờ đấy, ta sẽ nhớ kỹ hôm nay!

- Nhan Hùng cất giọng lạnh băng, sau đó tự tát một cái thật mạnh:

- Bốp!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!