Dịch giả: Nham Tặc
Thẩm Lãng không khỏi nhìn về phía Điền Thập Tam, bởi vì gã đại biểu ý chỉ của Điền Hoành Hắc Y bang.
Lúc nãy khi Thẩm Lãng đang làm thuốc nhuộm, Lâm Mặc Cẩm Tú Các bán đứng hắn, phái người đi báo tin cho nhà họ Từ tới, Điền Thập Tam biết rõ mọi thứ ở trong mắt, nhưng gã không thèm ngăn cản, càng không định nhắc nhở Thẩm Lãng.
Cho nên, lúc này Thẩm Lãng đối mặt là ba con quái vật lớn.
Nhà họ Từ, họ Lâm, Hắc Y bang Điền Hoành.
Như vậy, bây giờ cách làm thông minh nhất của hắn chính là thừa nhận hắn trộm công thức này, sau đó lập tức đi chấp hành cái nghiệp lớn ăn cơm mềm, có quyền thế lúc sau hẵng trả thù điên cuồng.
Bởi vì Từ Thiên Thiên bày trò đám quan viên thành Huyền Vũ, nếu như Thẩm Lãng nhận tội hết sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nàng là người yêu quý danh tiếng, nếu Thẩm Lãng thức thời nhận tội, khẳng định hôm nay nàng sẽ không gây khó dễ ngay mặt, chỉ biết dùng tiền để Điền Hoành bí mật xử đẹp hắn, ít ra hôm nay Thẩm Lãng liền an toàn đi.
Nhưng mà!
Muốn đem bồn chất thải hắt lên đầu Thẩm Lãng đây, còn muốn cho hắn phải chịu nhục nhã ư?
Không đời nào nhé, Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không bất lực như thế.
Thẩm Lãng nhìn Từ Thiên Thiên, bèn hỏi:
- Ngươi nói công thức thuốc nhuộm vàng kim mới toanh của ta đây là trộm được, có chứng cứ gì không?
Gia chủ họ Từ cười lạnh mà nói:
- Thẩm Lãng nhà ngươi chỉ là một thằng phế vật dốt nát mà thôi, mà nhà họ Từ ta đây làm ăn buôn bán vải vóc lụa là được vài thập niên rồi, chuyện am hiểu nhất ắt là lĩnh vực thuốc nhuộm.
Phương pháp nhuộm màu vàng kim là ta cùng Thiên Thiên tự mình dốc hết tâm huyết nghiên cứu, không biết tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực cùng tài lực, ước chừng hao phí mấy năm, chúng ta đem bí mật này cất giấu đi, là muốn cho Chức Tạo Phủ của quốc quân một kinh hỉ.
Nhưng ai biết đâu được ngươi đây là kẻ ăn cây táo rào cây sung hả, không chỉ ăn cắp tài vật nhà ta, trêu tỳ nữ nhà ta, ngay cả phương pháp thuốc nhuộm liên quan đến sống chết của nhà ta đều đánh cắp.
Rồi gia chủ họ Từ lạnh giọng tra hỏi:
- Thiên Thiên, phương pháp mới này quan trọng dường nào, tại sao con lại đặt trong ngăn kéo hả?
Từ Thiên Thiên nói:
- Thật xin lỗi thưa cha, lúc trước con hoàn toàn tin Thẩm Lãng, căn bản không biết hắn sẽ làm ra chuyện như vậy.
Sau đó, nàng nhìn Thẩm Lãng bảo:
- Lúc chàng ở Từ gia, có người hầu ăn hiếp chàng, thiếp liền lấy roi đánh bọn họ, hạ lệnh bất luận kẻ nào còn dám chê chàng nửa câu liền đuổi ra khỏi nhà.
Chàng ở nhà họ Từ không ai đoái hoài, thiếp không ngại trí lực của chàng thấp kém, ngây ngô khờ khạo, mỗi ngày đều đến chuyện trò với chàng, vì sao chàng lại làm thế? Dù cho vì trả thù thiếp làm chàng giận dỗi, trả thù mình thiếp là được, vì sao phải đoạn mệnh căn của gia tộc thiếp vậy?
Lại nói nếu như chàng không làm ra những chuyện gièm pha ấy, sao họ Từ nhà thiếp đuổi chàng đi chứ?
Lời này vừa ra, sắc mặt đám quan viên hơi quái dị.
Bất quá đối với lời gia chủ họ Từ cùng Từ Thiên Thiên, bọn họ tin một nửa.
Nhà họ Từ quả thực tinh thông nhuộm lụa, bằng không tơ lụa nhà ông ta cũng không thể chuyên cung cấp cho Chức Tạo Phủ của quốc quân.
Mà danh tiếng về Thẩm Lãng dốt nát đần độn, bọn họ cũng có nghe phong phanh, cho nên bọn họ cũng kiên định cho rằng phương pháp mới này là nhà họ Từ nghiên cứu ra, là Thẩm Lãng ăn cắp.
Thẩm Lãng chậm rãi phân bua:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!