Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Sau khi Tỉnh Trung Nguyệt đi, Vân Trung Hạc đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Triển Viễn đại phu.
Tiểu tử, ngươi không phải vừa mới ngưu bức sao? Ngươi không phải muốn cướp công lao ta sao? Không phải muốn đoạt thần dược ta sao?
"Lục đại phu, đến nha, đến nha. Vì Vô Biên công tử, vì nhân loại tạo phúc, chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Toàn thân Lục Triển Viễn phát run, thét to:
"Ngươi dám? Ngươi dám? Ngươi muốn làm gì? Ta đến phủ thành chủ đã tám năm, không có công lao, cũng cũng có khổ lao, ngươi chỉ là một tên ăn mày, cũng muốn hại ta? Ngươi đây là công báo thù tư!"
Vân Trung Hạc nói:
"Chúc mừng ngươi nói đúng, ta chính là công báo thù tư, thế nào? Ta chính là lòng dạ hẹp hòi, thế nào? Ta chính là tuấn mỹ vô địch, thế nào?"
Mả mẹ nó...
Lục Triển Viễn nói:
"Lãnh Bích đại nhân, ngài cũng nghe đấy, Vân Ngạo Thiên tên ăn mày này công báo tư thù, công báo tư thù à!"
Lãnh Bích phảng phất không nghe thấy, bởi vì mệnh lệnh Tỉnh Trung Nguyệt tại Liệt Phong cốc chính là thánh chỉ. Trừ phi nàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nếu không ai cũng cứu không được Lục Triển Viễn này.
Lục Triển Viễn đi thẳng đến quỳ dập đầu trước Liệt Phong phu nhân nói:
"Phu nhân, tha mạng cho ta, mau cứu ta đi! Ta ở phủ thành chủ đã tám năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao, phu nhân cứu mạng ta đi!"
Lãnh Bích không nói hai lời tiến thẳng lên bịt miệng Lục Triển Viễn.
Bởi vì nàng lo lắng Liệt Phong phu nhân sẽ bỏ qua cho Lục Triển Viễn, như thế sẽ làm trái mệnh lệnh Tỉnh Trung Nguyệt.
Điều này sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết của phủ thành chủ, chẳng mấy chốc sẽ truyền ra nói, Tỉnh Trung Nguyệt và mẫu thân không hợp.
Lãnh Bích vung tay lên, vị Lục Triển Viễn này giống như chó chết bị kéo đi.
Mà Lam Thần Tiên vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất không nghe gì, ngược lại đồ đệ Tiểu Ngọc của lão, nhìn về phía Vân Trung Hạc với ánh mắt tràn đầy oán độc.....
Trong gian phòng bí mật nào đó, thân thể Lục Triển Viễn trần trùng trục, bị trói trên tấm phản giết heo.
"Vân Ngạo Thiên, ngươi sẽ chết không yên, chết không yên lành. Lam Thần Tiên nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lục Triển Viễn nghiêm nghị nói.
Vân Trung Hạc tiến lên, xuất đao ra, thở dài nói:
"Lục Triển Viễn, ngươi làm cho ta rất khó xử lý à, ta có tâm buông tha ngươi, ngươi lại có cốt khí như vậy, cũng không cầu xin, cũng không chịu thua, ta dù muốn buông tha ngươi cũng tìm không thấy lối thoát à."
Lục Triển Viễn nói:
"Ta, ta cầu xin tha thứ, ngươi bỏ qua cho ta sao?"
"Đương nhiên, chúng ta không oán không cừu, chỉ cần nhận sai, vẫn là đồng chí tốt nha." Vân Trung Hạc nói.
Lục Triển Viễn tranh thủ thời gian cao giọng nói:
"Vân Ngạo Thiên, ta sai rồi, ta có mắt không tròng, vậy mà đối nghịch với ngươi. Van cầu ngươi buông tha cho ta đi, cầu ngươi bỏ qua cho ta một cái mạng chó đi."
Vân Trung Hạc nói: Ngươi biết sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!