Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Vân Trung Hạc phi thường bén nhạy nhìn thấy, khi những du côn lưu manh này hô lão thần tiên, ánh mắt đầu lĩnh lưu manh kia hơi run một cái, sau đó hiện lên một đạo quang mang e ngại.
Đây là ý gì?
Lúc này đầu lĩnh lưu manh khẳng định là bị khuất phục, cho nên không có địch ý với Vân Trung Hạc. Nhưng nghe được hai chữ Thần Tiên, gã lại lộ ra ánh mắt sợ sệt, vậy rất hiển nhiên cái từ Thần Tiên này là điều cấm kỵ trong Liệt Phong thành.
Vì sao cấm kỵ?
Chỉ có một lời giải thích, trong Liệt Phong thành đã có một người danh xưng Thần Tiên, hơn nữa còn lũng đoạn cái tên này, người này quyền lực không nhỏ, cho nên đầu mục lưu manh mới tránh hắn như tránh rắn rết vậy.
"Tiên sinh, đây là tiền quẻ của ta."
Đầu mục lưu manh nâng lên hai chùm Ngân Nguyên bảo, cộng lại đại khái khoảng hai mươi lượng, tuyệt đối là đại thủ bút.
Dù là Liệt Phong thành phồn hoa, hai mươi lượng bạc cũng đủ cho một nhà bốn người dùng trong mấy tháng.
Vân Trung Hạc thản nhiên nói:
"Ta đã nói rồi, xem bói cho ngươi coi như là phí bảo hộ, cho nên ngươi không cần đưa tiền."
"Như vậy sao được, như vậy sao được?"
Đầu mục lưu manh cúi người chào nói:
"Tiên sinh ngài đừng ngại ít, hôm nay ta mang theo những ngân lượng này, toàn bộ đều ở nơi này."
Vân Trung Hạc nói:
"Nói không cần, thì không cần, dông dài cái gì?"
Đầu mục lưu manh nghiêm túc nhìn Vân Trung Hạc một hồi lâu, xác định không phải đang khách sáo, lập tức kính nể nói:
"Tiên sinh thật là Thần Nhân, nếu ngài không lấy tiền, ta cuối cùng vẫn phải hồi báo tiên sinh, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định không chối từ."
Vân Trung Hạc nói:
"Ngươi nếu có tâm, vậy đi đặt mua một ít thịt rượu cho ta."
Đầu mục lưu manh nói:
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Nhanh đi, lão tử đói thảm rồi...!" Vân Trung Hạc nhịn không được nói.
Một lát sau, thịt rượu ê hề bày trước mặt Vân Trung Hạc, còn có tấm thảm và chăn mền mềm mại thoải mái.
Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian ăn như gió cuốn, hai ngày gặm màn thầu, bụng đã sớm đói không chịu được.
"Tiên sinh, ngài thần thông quảng đại như vậy, ta nhất định sẽ giúp ngài dương danh, để ngài sinh ý thịnh vượng." Đầu mục lưu manh lấy lòng nói.
Vân Trung Hạc cả giận nói:
"Nói đùa cái gì, coi ta bán rau cải trắng à? Ta một ngày chỉ tính một quẻ."
Đầu mục lưu manh ngượng ngùng, càng thêm lấy lòng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!