Chương 22: Đại di mụ ta đến rồi

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Vân Trung Hạc phi thường bén nhạy nhìn thấy, khi những du côn lưu manh này hô lão thần tiên, ánh mắt đầu lĩnh lưu manh kia hơi run một cái, sau đó hiện lên một đạo quang mang e ngại.

Đây là ý gì?

Lúc này đầu lĩnh lưu manh khẳng định là bị khuất phục, cho nên không có địch ý với Vân Trung Hạc. Nhưng nghe được hai chữ Thần Tiên, gã lại lộ ra ánh mắt sợ sệt, vậy rất hiển nhiên cái từ Thần Tiên này là điều cấm kỵ trong Liệt Phong thành.

Vì sao cấm kỵ? Chỉ có một lời giải thích, trong Liệt Phong thành đã có một người danh xưng Thần Tiên, hơn nữa còn lũng đoạn cái tên này, người này quyền lực không nhỏ, cho nên đầu mục lưu manh mới tránh hắn như tránh rắn rết vậy.

"Tiên sinh, đây là tiền quẻ của ta." Đầu mục lưu manh nâng lên hai chùm Ngân Nguyên bảo, cộng lại đại khái khoảng hai mươi lượng, tuyệt đối là đại thủ bút.

Dù là Liệt Phong thành phồn hoa, hai mươi lượng bạc cũng đủ cho một nhà bốn người dùng trong mấy tháng.

Vân Trung Hạc thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, xem bói cho ngươi coi như là phí bảo hộ, cho nên ngươi không cần đưa tiền."

"Như vậy sao được, như vậy sao được?" Đầu mục lưu manh cúi người chào nói: "Tiên sinh ngài đừng ngại ít, hôm nay ta mang theo những ngân lượng này, toàn bộ đều ở nơi này."

Vân Trung Hạc nói: "Nói không cần, thì không cần, dông dài cái gì?"

Đầu mục lưu manh nghiêm túc nhìn Vân Trung Hạc một hồi lâu, xác định không phải đang khách sáo, lập tức kính nể nói: "Tiên sinh thật là Thần Nhân, nếu ngài không lấy tiền, ta cuối cùng vẫn phải hồi báo tiên sinh, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định không chối từ."

Vân Trung Hạc nói: "Ngươi nếu có tâm, vậy đi đặt mua một ít thịt rượu cho ta."

Đầu mục lưu manh nói: "Chỉ đơn giản như vậy?"

"Nhanh đi, lão tử đói thảm rồi...!" Vân Trung Hạc nhịn không được nói.

Một lát sau, thịt rượu ê hề bày trước mặt Vân Trung Hạc, còn có tấm thảm và chăn mền mềm mại thoải mái.

Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian ăn như gió cuốn, hai ngày gặm màn thầu, bụng đã sớm đói không chịu được.

"Tiên sinh, ngài thần thông quảng đại như vậy, ta nhất định sẽ giúp ngài dương danh, để ngài sinh ý thịnh vượng." Đầu mục lưu manh lấy lòng nói.

Vân Trung Hạc cả giận nói: "Nói đùa cái gì, coi ta bán rau cải trắng à? Ta một ngày chỉ tính một quẻ."

Đầu mục lưu manh ngượng ngùng, càng thêm lấy lòng nói: "Tiên sinh thật là Thần Nhân, chúng ta những kẻ thô kệch này hoàn toàn không hiểu cảnh giới của tiên sinh."

Tiếp theo, gã khom người xuống nói: "Tiên sinh, vậy tiểu nhân cáo từ trước, ngày khác nhất định sẽ đến tiếp tiên sinh."

Sau đó, đầu mục lưu manh nhanh chóng rời đi.

Chuyện này có chút không bình thường à, theo lý Trương Đại Hổ hẳn là một mực nịnh bợ Vân Trung Hạc mới đúng, vì sao sau khi trở về ngược lại phải tránh xa như xà tị hạt?

Đương nhiên, gã vẫn như cũ không có bất kỳ địch ý gì đối với Vân Trung Hạc, bất quá hoàn toàn không dám tới gần. Rất hiển nhiên là sau khi gã trở về, đầu óc thanh tỉnh lại, bởi vì sợ người nào đó mà không dám đến gần Vân Trung Hạc.

Sau khi Vân Trung Hạc ăn uống no đủ, nằm thẳng xuống ngáy o o.....

Ngày kế tiếp, Vân Trung Hạc vẫn không có bất luận sinh ý gì, quạnh quẽ đến muốn cả mạng.

Thông qua ngày hôm qua biểu diễn thần kỳ, theo lý thanh danh Vân Trung Hạc đã đánh ra, mà những du côn lưu manh này thích nhất khoa trương khoác lác, khẳng định sẽ thổi cho Vân Trung Hạc thành vô cùng kì diệu. Hôm nay quầy hàng của hắn vốn phải đông như trẩy hội mới đúng chứ.

Không nói danh lưu trong Liệt Phong thành nhao nhao đến xem mệnh, thì đông đảo đầu lĩnh lưu manh cũng hẳn sẽ đến à.

Tình hình này có chút không đúng.

Vân Trung Hạc bày quầy hàng coi bói, mục tiêu là vì cái gì, chính là vì dương danh, chính là vì hấp dẫn tên hoàn khố tử đệ Tỉnh Vô Biên này, đồng thời trở thành đệ nhất tâm phúc của y, trên vị trí này mới thuận tiện nhất chinh phục Tỉnh Trung Nguyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!