Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Sau khi nghe Vân Trung Hạc nói, Hứa An Đình không những không giận mà còn cười, lạnh nhạt nói: "Sắp chết đến nơi, còn mạnh miệng. Vừa rồi ngươi còn chưa bị tra tấn đã bắt đầu khai, ta chưa từng thấy phản đồ tích cực như ngươi đấy."
Nữ tử dáng người ma quỷ Hứa An Đình" lạnh giọng nói: "Vân Trung Hạc, ngươi giảo biện cũng vô ích, vừa rồi những khẩu cung kia là bằng chứng như núi, chính là chứng cứ phản bội Hắc Long Đài, phản bội đế quốc."
Vân Trung Hạc nói: "Nếu vậy, ta nhảy vào Thiên Giang cũng rửa không sạch?"
Hứa An Đình nói: "Toàn thân ngươi dơ dáy, đương nhiên tẩy không nổi."
Hứa An Đình" nói: "Kiếp sau đầu thai, sống cho tốt đi."
"Động thủ..." Sau đó huynh muội hai người trăm miệng một lời.
Que sắt nửa đỏ kia lại một lần nữa bỗng nhiên ấn tới phía ngực Vân Trung Hạc.
"Ầm ầm..." Lập tức một mùi cháy khét tràn ngập, khói đặc cuồn cuộn.
"A... A... A... A..." Vân Trung Hạc liều mạng kêu to, toàn thân run rẩy.
Các võ sĩ bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn xem, cảm thấy giải hận thật đã, thật quá sung sướng.
Nhưng rất nhanh, Hứa An Đình phát hiện không đúng.
Bởi vì Vân Trung Hạc không phải kêu thảm, mà là một loại kêu to hưởng thụ.
Trên thế giới này còn có người biến thái như vậy? Bị que sắt đốt còn cảm thấy thoải mái?
Rất nhanh gã phát hiện có điều không đúng, bởi vì trong không khí chỉ có mùi vải vóc đốt cháy khét, không có mùi da thịt bị đốt cháy.
Gã bước nhanh tới trước, giật quần áo Vân Trung Hạc ra, phát hiện bên trong có một tấm gương đồng, vừa rồi que hàn trực tiếp khắc trên gương đồng, Vân Trung Hạc hoàn toàn không tổn hao lông tóc gì.
"Ai ya, bị ngươi phát hiện." Vân Trung Hạc nói: "Loại người đẹp trai như ta, bình thường đều có một đam mê, thời thời khắc khắc đều mang theo một chiếc gương. Lúc đói bụng, lấy ra soi một chút cũng đã thấy no."
Không có ai để ý hắn.
Lúc này, hẳn là nên có một vai phụ hỏi, đây là vì sao?
Vân Trung Hạc nói tiếp: "Bởi vì đẹp trai có thể làm cơm ăn, đẹp trai đến tình trạng như ta, chỉ nhìn một chút chẳng khác nào ăn sơn hào hải vị. Nhìn thấy quầng thâm nơi mắt ta không? Biết ta vì sao mỗi ngày ta ngủ không tốt không? Bởi vì chưa đến sáu giờ, ta sẽ bị sự đẹp trai của mình làm cho tỉnh, thật phiền quá à."
Mấy người chung quanh run rẩy từng đợt.
"Chưởng quỹ, ta có thể đánh chết hắn không?" Một tên võ sĩ run rẩy hỏi, y thật sự sắp không nhịn được nữa.
Khuôn mặt mập mạp Hứa An Đình co quắp một chút, thả que sắt đã đen một lần nữa vào trong than củi.
Mấy phút đồng hồ sau, que sắt kia một lần nữa thiêu đến đỏ bừng.
Hứa An Đình đem nó ra, một lần nữa đi tới Vân Trung Hạc, nói: "Ngươi đã bị sự đẹp trai của mình làm cho tỉnh, vậy ta hủy dung của ngươi, để mỗi ngày ngươi đều có thể ngủ thật tốt."
Sau đó, gã đưa que hàn nung đỏ chậm rãi ép tới gương mặt Vân Trung Hạc.
"Ta ngược lại muốn xem, da mặt của ngươi có phải tường đồng vách sắt hay không."
Vân Trung Hạc cười nói: "Hứa chưởng quỹ, Hứa chưởng quỹ chậm đã!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!