Chương 9: Bị đuổi khỏi nhà, trắng tay.

Nhà họ Chung.

Sau khi về đến nhà, Chung Minh Nguyệt an ủi bố mẹ: "Bố mẹ à, bố mẹ đừng giận chị nữa… Mọi chuyện đều là lỗi của con. Nếu không phải con không kiểm soát được tình cảm của mình thì cũng sẽ không thành ra thế này."

"Chuyện này không liên quan đến con!" Chung Triệu Khánh nghiến răng, cố nén giận.

Lưu Huệ An vỗ nhẹ vai con gái: "Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi."

Chung Minh Nguyệt ngoài miệng nói đừng để bụng nhưng trong lòng thì vui như nở hoa.

Ngay khi cửa phòng ngủ khép lại, cô ta lập tức bật cười thành tiếng.

Bảo sao đám người giúp việc trong nhà ai cũng khinh thường cô, cơ hội đưa tới tận tay còn không biết nắm, cái con Chung Thư Ninh này…

Đúng là vô dụng!

Còn Chung Thư Ninh thì bị Chung Triệu Khánh gọi thẳng vào thư phòng. Cô vừa bước vào, đã bị ông ta quát như sấm:

"Chung Thư Ninh, rốt cuộc mày muốn gì hả?" Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm: "Trước mặt bao nhiêu người như vậy, không thèm giữ mặt mũi cho hai nhà, thôi thì cũng đành… Nhưng mày còn dám giơ tay đánh người? Mày muốn tạo phản à?"

Chung Thư Ninh đáp với giọng bình tĩnh: "Chính bố mẹ bảo con hủy hôn. Con đã làm đúng như mong muốn của mọi người rồi."

"Mày còn dám cãi lời tao à?" Chung Triệu Khánh cười khẩy: "Dựa vào việc có người chống lưng cho mày à? Hay nghĩ rằng nhà họ Chu đã chọn mày, nên tao không dám làm gì mày?"

"Các người nói Chung Minh Nguyệt thích, thì để cô ta gả đi là được."

"Mày…"

Chung Triệu Khánh thấy đầu mình ong ong cả lên.

Ông ta cho rằng Chung Thư Ninh cố ý khiêu khích. Rõ ràng cô biết rõ tình hình bây giờ, nhà họ Chu không thèm Chung Minh Nguyệt, vậy mà cô còn nói mấy câu châm chọc như dao cứa vào tim ông ta.

"Đồ vong ân phụ nghĩa!"

"Chung Thư Ninh, đừng tưởng Hạ Văn Lễ nói vài lời giúp mày, là mày có thể muốn làm gì thì làm!"

"Nhà họ Chu, dù mày không muốn cưới thì cũng phải cưới!"

Đối diện với cơn giận bốc lên ngùn ngụt của ông ta, vẻ mặt của Chung Thư Ninh vẫn rất bình thản: "Con đã nói rồi, không cưới."

"Đồ mất dạy! Hôm nay mày gan to tày trời rồi, dám nói chuyện kiểu đó với bố mày?"

Trước giờ Chung Thư Ninh có đôi chút kiêu ngạo, thỉnh thoảng cũng phản bác đôi câu, nhưng chưa từng thẳng mặt đối đầu như hôm nay.

"Thư Ninh, con sao vậy?" Lưu Huệ An ở bên cạnh cũng thấy hôm nay con gái rất lạ.

Bình thường…

Cô dễ đối phó lắm mà!

Chung Thư Ninh nghiến chặt răng, gắng sức đè nén cảm xúc. Sau vài hơi thở sâu, cô cố gắng giữ giọng không run rẩy:

"Năm đó, thật ra chân con có thể chữa khỏi, đúng không?"

Vợ chồng Chung Triệu Khánh hoàn toàn không ngờ cô lại đột ngột nhắc đến chuyện đó, cả hai đều sững sờ.

"Chu Bách Vũ nói… tất cả đều do bố mẹ bày ra. Rốt cuộc là vì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!