Chương 8: Cái tát, đoạn tuyệt, đừng khóc lóc đến cầu xin tôi.

Lúc này, cả căn phòng riêng chìm trong yên lặng, mọi ánh mắt đều dồn về phía Chung Thư Ninh, chờ đợi câu trả lời của cô.

Mà cô chỉ lặng lẽ đứng đó, hồi lâu không lên tiếng.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.

Cô nhớ lại những ngày ở bệnh viện, sự ân cần, chăm sóc tỉ mỉ của anh ta từng khiến cô cảm động biết bao. Nhưng bây giờ nhớ lại, tất cả những điều đó chẳng khác nào vô số con rắn độc, đang gặm nhấm trái tim cô.

Độc ngấm sâu vào tận xương, khiến cả người cô lạnh buốt.

Từng giây trôi qua, trái tim Chu Bách Vũ như muốn nhảy ra khỏi *****. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, cúi đầu bàn tán xì xào.

"Có chuyện gì vậy nhỉ?" Có người nhỏ giọng hỏi.

"Thư Ninh, con còn đứng ngây ra làm gì, chắc là nó vui quá nên chưa kịp phản ứng đúng không?"

Lưu Huệ An cười gượng, cố gắng xoa dịu không khí, bà ta liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Chung Thư Ninh.

Chung Minh Nguyệt đứng một bên, hai tay siết lấy vạt áo, môi bị cắn đến trắng bệch.

Đột nhiên, trong đám đông có người reo lên: "Lấy anh ấy đi! Lấy anh ấy đi…"

Sau đó, gần như tất cả mọi người trong phòng riêng đều bắt đầu hò reo, giục Chung Thư Ninh đồng ý lời cầu hôn.

Thậm chí còn có người đẩy nhẹ cô, bảo cô mau chóng gật đầu.

Lúc này, Chu Bách Vũ cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, ánh mắt của Chung Thư Ninh quá xa lạ.

Ngay khoảnh khắc đó, anh ta chợt có một cảm giác mãnh liệt: Trước đây, cô nói rằng giữa hai người đã kết thúc…

Có lẽ… không phải là nói chơi.

Lòng anh ta bỗng chốc rối loạn, anh ta chưa kịp đợi cô mở miệng đã vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn, nắm chặt tay cô, định đeo vào ngón tay cô nhưng không ngờ…

Cô đột ngột vung tay lên!

Chiếc nhẫn bị hất văng xuống đất.

Ngay lập tức, cả căn phòng im phăng phắc.

"Chu Bách Vũ, tôi từng nói rồi. Giữa chúng ta đã kết thúc."

Giọng Chung Thư Ninh dịu dàng như nước, nhưng từng chữ lại vững chắc như đinh đóng cột.

"Thư Ninh, trước mặt bao nhiêu người thế này… em đừng đùa nữa."

Chu Bách Vũ vẫn luôn cho rằng, đêm đó cô nói chia tay là vì bắt gặp cảnh anh ta thân mật với Chung Minh Nguyệt. Cô chỉ đang giận dỗi, nói ra trong lúc bốc đồng mà thôi.

Thậm chí, anh ta còn âm thầm vui mừng, điều đó chứng tỏ Chung Thư Ninh vẫn còn để ý đến anh ta.

Với tình cảnh hiện giờ của cô, được gả cho anh ta thì nên biết ơn mới đúng!

Nhưng gương mặt Chung Thư Ninh vẫn nghiêm túc: "Tôi không đùa."

"Thư Ninh…" Chu Bách Vũ tiến lại gần, hạ giọng: "Ít nhất thì em cũng nể mặt anh một chút, đừng giận dỗi vào lúc này được không? Có chuyện gì chúng ta về nhà nói, em muốn gì anh cũng đồng ý."

"Tiền cưới, nhà cửa, xe cộ, anh sẽ không để em chịu thiệt."

"Bố mẹ anh, người nhà em, rồi cả đám họ hàng bạn bè đều có mặt, em đừng khiến anh khó xử."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!