Chương 7: Âm mưu, cầu hôn, gả cho anh nhé.

Chung Thư Ninh lạnh lẽo trở về phòng, trên giường đã đặt sẵn lễ phục và một bộ trang sức.

Cô khẽ cười tự giễu, cười bản thân vô dụng, vậy mà lại để người ta nắm thóp dễ dàng như thế.

Dù có bị làm khó đến đâu, cô cũng không sợ.

Nhưng vì sao họ lại phải lôi kéo người vô tội vào?

Chẳng lẽ cả đời này của cô… chỉ có thể như vậy sao?

Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

Những ngày sau đó, tâm trạng của Chung Minh Nguyệt không hề tốt một chút chút nào. Lưu Huệ An đưa cô ra ngoài giải khuây, còn Chung Triệu Khánh thì bận rộn xử lý chuyện công ty.

Chung Thư Ninh đau chân nên xin nghỉ ở nhà, ngược lại được yên tĩnh.

Chẳng bao lâu, ngày nhà họ Chu tổ chức tiệc cũng tới, trùng với ngày ông Lữ Bồi An khám bệnh.

Người đến khám rất đông, Chung Thư Ninh dậy từ sớm để đi lấy số, mà đợi đến lượt cô thì cũng phải đợi đến chiều mới gặp được ông ấy.

Khi cô cầm bệnh án bước vào phòng khám thì thấy một vị bác sĩ tóc bạc trắng, bên cạnh còn có hai bác sĩ trẻ đang ngồi, phụ trách ghi chép.

"Chào bác sĩ Lữ ạ." Chung Thư Ninh lễ phép nói.

Lữ Bồi An đẩy gọng kính trên sống mũi, chăm chú quan sát cô: "Ngồi đi."

"Cảm ơn bác sĩ, đây là bệnh án của cháu ạ." Chung Thư Ninh đưa bệnh án qua.

Ông ấy chỉ lật xem qua vài trang, rồi bảo cô xắn ống quần lên và đặt chân phải lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh để tiện kiểm tra.

"Sao cháu lại bị thương?" Ông ấy vừa hỏi, vừa dùng ngón tay ấn vào bắp chân và mắt cá chân bên phải của cô để kiểm tra.

Chung Thư Ninh cắn môi: "Cháu bị tai nạn ạ."

"Nhảy múa phải không?" Nhìn vào độ mài mòn ở bàn chân là đoán được ngay.

Chung Thư Ninh gật đầu.

Lữ Bồi An lại hỏi: "Lúc điều trị phục hồi, cháu không phẫu thuật à?"

"Vâng, bác sĩ nói phẫu thuật cũng không có tác dụng."

"Đúng là nói bậy bạ!" Lữ Bồi An đột nhiên cao giọng quát, khiến Chung Thư Ninh giật nảy mình. Ngay cả hai bác sĩ trẻ đang ghi chép cũng bị dọa đến run tay.

"Ngài Lữ, có chuyện gì vậy ạ?" Một bác sĩ trẻ lên tiếng hỏi.

"Nếu năm đó, chân của con bé ấy kịp thời phẫu thuật thì đã sớm hồi phục như bình thường rồi. Đây đâu phải bệnh gì nghiêm trọng! Dù không phải chuyên gia hay bác sĩ chỉnh hình cũng nhìn ra được! Là cái tên lang băm nào bảo cháu không thể chữa trị…"

Chung Thư Ninh chỉ cảm thấy tai mình ong ong, những lời sau đó của ông ấy, cô không nghe lọt được câu nào.

Năm đó bị thương, đi lại khó khăn, bố mẹ nuôi từng giúp cô tìm rất nhiều bác sĩ, Chu Bách Vũ cũng nói sẽ liên hệ chuyên gia chỉnh hình trong và ngoài nước. Những bác sĩ đó…

Đều nói không chữa được.

Phẫu thuật không có ý nghĩa gì, thậm chí còn có khả năng để lại di chứng.

Cô cũng từng chạy qua rất nhiều bệnh viện, kết quả nhận được đều giống nhau. Vì vậy, cô từ bỏ phẫu thuật, cũng từ bỏ luôn giấc mơ múa.

Cô không còn tham gia bất kỳ cuộc thi nào, chấm dứt sự nghiệp chuyên nghiệp. Cũng từ đó mà cuộc đời của cô hoàn toàn rẽ sang một con đường khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!