Chương 6: Lời đe dọa - Đừng cố chấp chỉ vì một phút bốc đồng.

Khi Chung Thư Ninh tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trên giường bệnh, có y tá đang đi kiểm tra các phòng. Cô ấy cầm nhiệt kế đo thân nhiệt cho cô: "Thân nhiệt của cô đã trở lại bình thường rồi. Trước đó ở phòng cấp cứu truyền dịch, cô sốt đến mức ngất xỉu đó."

"Vậy sao?" Chung Thư Ninh mỉm cười cảm ơn cô ấy.

Trong đầu cô hiện lên một góc nghiêng mơ hồ…

"Không có gì đâu, hôm nay vẫn phải tiếp tục truyền dịch, chân của cô cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Cảm ơn cô nhé."

"Vài ngày nữa ông Lữ Bồi An sẽ đến bệnh viện chúng tôi khám đó." Y tá nói.

"Lữ Bồi An?" Chung Thư Ninh lẩm nhẩm cái tên này: "Là vị bác sĩ giỏi về xương khớp phải không? Không phải là ông ấy đã nghỉ hưu rồi sao?"

"Chính vì nghỉ hưu nên mới có thời gian đến mấy bệnh viện như chỗ chúng tôi để khám, hướng dẫn công việc đó. Nếu chưa nghỉ, muốn gặp ông ấy còn khó hơn lên trời, lấy số khám của ông ấy còn khó nữa kìa." Y tá cười nói: "Lúc ông ấy đến khám, cô có thể tranh thủ đến xem thử, nhờ ông ấy điều trị cho cũng tốt mà."

Chung Thư Ninh gật đầu, liếc nhìn chân phải của mình.

Năm đó cô bị thương ngoài ý muốn nhưng không chữa khỏi, vốn dĩ cũng định lên Thủ đô để khám.

Nhưng khi đó bác sĩ điều trị chính đã nói rất rõ ràng với cô: Đừng nói là Lữ Bồi An, cho dù Hoa Đà sống lại, chân cô cũng không thể hồi phục được.

Hơn nữa, lúc ấy Lữ Bồi An đã nghỉ hưu, cô làm gì có năng lực mà liên hệ được với ông ấy.

Khoảng thời gian đó, cô suy sụp tinh thần, may mà có Chu Bách Vũ luôn bôn ba lo liệu, tìm bác sĩ, lại còn chăm sóc cô tận tình.

Từ nhỏ đến lớn, chẳng có mấy ai đối xử thật lòng với cô nên cô rất cảm động. Thêm vào đó là sự tác hợp của bố mẹ nuôi, cô hiểu rõ, xưa nay chuyện hôn nhân của mình vốn không phải do mình quyết định, thế là hai người đến với nhau.

Ban đầu mọi chuyện đều ổn, cho đến khi cô nhiều lần từ chối gần gũi thân mật với Chu Bách Vũ, cũng không muốn ra ngoài qua đêm cùng anh ta.

Cộng thêm việc Chung Minh Nguyệt quay về…

Tất cả đều thay đổi.

Y tá lại dặn dò thêm vài câu mới rời đi. Đầu óc của Chung Thư Ninh vẫn còn mơ màng, cô cầm điện thoại lên thì phát hiện đã hơn 10 giờ sáng hôm sau. Đêm qua…

Hạ Văn Lễ?

Là anh ấy sao? Hay là do ký ức của cô bị lẫn lộn?

Cô không có thời gian để nghĩ nhiều, vì điện thoại của cô đã bị bố mẹ nuôi gọi đến sắp nổ máy. Không biết từ lúc nào điện thoại bị chuyển sang chế độ im lặng, khiến cô không nhận được cuộc gọi nào.

Đúng lúc này, Chung Triệu Khánh lại gọi điện tới. Cô vừa nhấn nút nghe, chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã là một tràng mắng như tát nước vào mặt:

"Không nghe điện thoại? Chung Thư Ninh, lá gan của mày đúng là càng ngày càng lớn rồi đó, dám cả đêm không về nhà, mày đi đâu hả?"

"Con đang ở bệnh viện."

"Bớt nói nhảm đi! Nói thật cho tao biết, rốt cuộc mày đã làm gì?"

"Con thật sự đang ở bệnh viện, nếu bố không tin thì có thể đến kiểm tra."

"Bệnh viện?" Giọng của mẹ nuôi Lưu Huệ An vang lên, bà ta đã nhận lấy điện thoại: "Thư Ninh à, sao con lại đến bệnh viện? Không khỏe à?"

"Đau chân."

"Sao con đau chân mà không nói gì cả? Bây giờ ổn chưa?"

"Ổn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!