Sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Văn Lễ khiến tất cả những người có mặt đều không kịp trở tay.
Ngay cả Chung Thư Ninh cũng sững người mất vài giây.
Còn mặt Chu Bách Vũ thì tái mét vì chính miệng anh ta vừa gọi người ta là "đàn ông hoang".
Sắc mặt người nhà họ Chung lại càng khó coi. Riêng Chung Minh Nguyệt, vì không nhận ra người đàn ông đó là ai nên ánh mắt vừa ngơ ngác vừa thoáng chút kinh ngạc, bởi người trước mặt thật sự quá đỗi xuất chúng.
Tuổi không lớn, nhưng toát ra sự trưởng thành và trầm ổn mà người đồng trang lứa không có.
Vai rộng eo thon, dáng người cao ráo, chân dài miên man.
Lạnh lùng kiêu ngạo, khí thế áp bức người.
"Vừa rồi ai cũng nói chắc như đinh đóng cột, sao bây giờ lại im hết vậy?" Giọng Hạ Văn Lễ dịu dàng, nhã nhặn.
"Tôi chỉ tình cờ gặp cô Chung. Dạo gần đây tôi có bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Chu, biết cô ấy là vợ chưa cưới của cậu Chu. Hôm nay trời mưa, thấy cô ấy mặc phong phanh, tôi thuận tay giúp đỡ chút thôi, không ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy." Hạ Văn Lễ không nhắc đến chuyện suýt va phải Chung Thư Ninh, lời giải thích cũng nhẹ nhàng đơn giản.
Mọi người ở đây chẳng ai dám nghi ngờ tính xác thực trong lời anh nói, bởi với thân phận và địa vị của anh, đâu cần phải nói dối.
Chu Bách Vũ cứng đờ.
Anh ta có nghe bố mình nhắc, gần đây từng gặp Hạ Văn Lễ một lần, còn dặn anh ta phải biết giữ mình, đừng gây chuyện gì. Nếu có cơ hội thì tìm cách làm quen, tạo mối quan hệ với Hạ Văn Lễ.
Nếu có thể được anh để mắt đến, được anh giới thiệu bước chân vào giới Bắc Kinh, hoặc được anh nâng đỡ thì nhà họ Chu chẳng khác nào một bước lên trời.
Ai mà ngờ…
Nếu để bố anh ta biết chuyện, hoặc khiến việc hợp tác bị phá hỏng, e rằng ông ta sẽ đánh chết anh ta!
"Ngài Hạ, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi và vợ chưa cưới chỉ đang giận dỗi chút chuyện nhỏ thôi." Chu Bách Vũ hoảng sợ đến toát mồ hôi.
Lúc này, Chung Triệu Khánh cũng vội vã lên tiếng giải thích: "Đã là hiểu lầm thì nói rõ là được, Thư Ninh à, con cũng thật là, sao gặp ngài Hạ mà không nói một tiếng?"
Chung Thư Ninh cười mỉa: "Tôi nói rồi, chẳng ai tin cả."
"Và tôi còn muốn đính chính một chuyện…"
"Chu Bách Vũ, tôi đã không còn là vợ chưa cưới của anh nữa rồi!"
Chu Bách Vũ thầm rủa trong lòng.
Xưa nay, hành tung của Hạ Văn Lễ khó đoán, bao nhiêu người chờ ở cửa khách sạn nơi anh ở còn chẳng thấy bóng dáng, vậy mà hôm nay anh lại chủ động đưa áo cho người khác?
Hôm nay, Chung Thư Ninh đúng là trúng số độc đắc!
Chu Bách Vũ nghẹn một bụng lửa, Chung Thư Ninh thật sự chẳng chừa cho anh ta chút thể diện nào.
Đúng lúc bầu không khí đang trở nên ngượng ngùng, Chung Triệu Khánh vội vàng kéo con gái ruột lại, giới thiệu: "Minh Nguyệt à, đây là ngài Hạ đến từ thủ đô."
Chung Minh Nguyệt mỉm cười, cố làm giọng nhẹ nhàng dịu dàng: "Chào ngài Hạ ạ."
"Đây là con gái ruột tôi
- Chung Minh Nguyệt, bị thất lạc từ nhỏ, mới tìm được không lâu."
"Tôi có nghe nói. Chúc mừng tổng giám đốc Chung." Sắc mặt Hạ Văn Lễ thờ ơ, không chút biểu cảm.
Chung Triệu Khánh cười tươi: "Mấy hôm nữa tôi định tổ chức tiệc đón Minh Nguyệt trở về, nếu lúc đó ngài Hạ vẫn còn ở Thanh Châu thì mong ngài nể mặt ghé qua, chúng tôi thật sự rất vinh hạnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!