Chương 49: Anh nói - Vị ngọt, anh rất thích.

Độ nóng nơi đôi môi khiến tai cô đỏ bừng lên như bị thiêu đốt.

Lòng bàn tay cũng nóng ran, Chung Thư Ninh chỉ có thể siết chặt tay để giữ cho mình tỉnh táo hơn. Bởi vì tim cô đang đập dữ dội, từng nhịp từng nhịp đập vào *****, nhanh đến mức khiến cô có cảm giác choáng váng nhẹ.

Dù sao thì lần trước hôn nhau, cô cũng đã uống rượu.

Cảm giác lúc đó không rõ ràng như bây giờ.

Lần này, tỉnh táo và lý trí.

Cô vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn nhẹ ấy, còn Hạ Văn Lễ đã tỉnh táo cúi người xuống, nhặt chiếc bật lửa bị rơi.

Anh nói một câu đánh giá: "Ngọt lắm."

Ngay lập tức.

Đầu óc Chung Thư Ninh trống rỗng.

Bình thường anh rất ít nói nhưng luôn nhã nhặn lịch thiệp. Vậy mà giờ phút này, anh đang... giở trò lưu manh, trêu ghẹo cô sao?

Ngọt?

Anh đang nói cái gì vậy?

Dường như Hạ Văn Lễ nhận ra cô đang nghĩ gì nên bổ sung thêm:

"Nhang thơm rất dễ chịu, mùi vị ngọt ngào, anh…"

"Rất thích!"

Chung Thư Ninh cười gượng: "Anh thích là được, để mai em lấy thêm cho anh vài hộp."

"Ngày mai phải đi đường dài, em nghỉ sớm đi. Anh về phòng sau."

Chung Thư Ninh cũng không biết mình quay về phòng bằng cách nào. Cảm giác nóng bỏng trên môi vẫn chưa tan, như thể thiêu đốt đến tận cổ họng, khiến cô khô khốc đến mức phải đi xuống lầu lấy nước. Uống liên tục mấy ngụm lớn, mới có thể bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp kia.

Khi cô chuẩn bị rót thêm một ly nữa thì có giọng nói vang lên: "Bà chủ."

Cô bị dọa đến giật nảy mình, suýt nữa làm đổ nước.

"Trợ... trợ lý Trần?"

"Xin lỗi, tôi làm cô hoảng sợ à?" Trần Tối không phải mèo, bước chân cũng đâu nhẹ đến vậy. Anh ấy chỉ thấy bà chủ có vẻ không ổn nên mới chủ động lên tiếng.

"Không sao, tôi về phòng trước đây."

Trần Tối phải mang tài liệu gấp cho Hạ Văn Lễ, anh ấy vừa gõ cửa bước vào thì đã ngửi thấy mùi thơm ngọt dịu của hương nhang vị vải.

"Là loại hương do bà chủ làm, mùi thật dễ chịu."

"Vừa nãy bà chủ còn hỏi tôi rằng anh có bận không. Tôi biết anh bận thật nhưng vẫn bảo cô ấy đến. Nghĩ bụng, nếu anh thấy cô ấy, có khi sẽ bớt căng thẳng một chút. Anh không phiền chứ?" Trần Tối thăm dò.

Hạ Văn Lễ cúi đầu xử lý văn kiện, không nhìn anh ấy.

Chỉ nói một câu: "Tháng này cậu được thưởng gấp đôi."

"…"

Giây phút đó, Trần Tối cảm thấy khắp người ông chủ của mình như tỏa ra ánh hào quang từ bi của nhà Phật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!