Có điều, tấm thiệp trong bó hoa hồng là chữ in, không phải viết tay. Chung Thư Ninh liếc mắt sang Hạ Văn Lễ, anh đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh. Có lẽ tấm thiệp này chỉ là do người của tiệm hoa ngẫu nhiên bỏ vào mà thôi.
"Tiếp theo em muốn đi đâu?" Hạ Văn Lễ nhìn sang Chung Thư Ninh.
"Em thế nào cũng được."
"Hay là đi xem phim đi, em thấy trên mạng có người giới thiệu một rạp chiếu phim có trần sao, đánh giá khá tốt." Hạ Văn Dã đề nghị.
Lúc xe khởi hành, Chung Thư Ninh mới lên tiếng hỏi về chuyện của Phùng Thụy Dương: "Chuyện đã xử lý thế nào rồi ạ?"
"Anh đã nói chuyện với hắn ta rồi, hắn ta đã nhận ra sai lầm của mình và cũng kiểm điểm sâu sắc, đảm bảo sau này sẽ không làm phiền em nữa." Giọng điệu của Hạ Văn Lễ lạnh nhạt, thờ ơ.
Anh nói một cách tùy ý…
Cứ như thể đang nhận xét món ăn tối nay có hợp khẩu vị hay không vậy.
"Đơn giản vậy thôi sao?" Chung Thư Ninh nghi ngờ: "Em thấy hắn ta không phải là người dễ đối phó đâu."
"Có những chuyện, đàn ông hiểu đàn ông hơn, giải quyết cũng dễ hơn."
Chung Thư Ninh gật đầu đồng ý.
Nếu ngài Hạ đã nói xử lý xong rồi, chắc hẳn là thật.
Hạ Văn Dã tặc lưỡi:
Nói chuyện, chính là đánh cho một trận.
Nhận ra sai lầm, chính là đã đánh cho tên cặn bã đó tơi bời đến mức phải cầu xin tha thứ.
Kiểm điểm sâu sắc, đưa ra đảm bảo, chính là đã đe dọa đến nơi đến chốn rồi.
Cậu ấy vẫn hiểu rất rõ cách ra tay mà anh trai cậu ấy dùng để đối phó với loại rác rưởi này.
Dù sao thì hồi đi học, cậu ấy cũng từng bị một đám côn đồ dọa dẫm. Bọn chúng tưởng cậu ấy là con của mẹ kế, không được cưng chiều ở nhà họ Hạ nên nên muốn "mượn" cậu ấy chút tiền tiêu vặt.
Kết quả là…
Ngay tối hôm đó, anh họ con nhà chú hai đã dẫn người đến chặn đám côn đồ đó lại, tẩn cho một trận.
Anh ấy còn thu thập thêm một số bằng chứng về việc bọn chúng thường xuyên bắt nạt bạn học, đánh nhau gây gổ, rồi trực tiếp tống cả đám vào trại giáo dưỡng!
Chuyện đến tai ông nội, anh họ bị ông mắng cho một trận. Ông cho rằng chuyện thế này, *****ên phải bàn bạc với người lớn trong nhà đã.
Lúc đó, anh cả đã đứng ra.
Đến giờ, Hạ Văn Dã vẫn còn nhớ như in những lời anh nói.
Anh nói: "Tất cả chuyện này là do cháu sai khiến."
"Dù sao nhóc Dã cũng mang họ Hạ, là em trai cháu."
Lúc đó, Hạ Văn Dã đã cảm động đến phát khóc, cảm thấy anh trai mình vẫn rất thương mình.
Kết quả là anh lại nói tiếp: "Nếu để người khác biết em trai cháu bị bắt nạt, nói ra ngoài thì mất mặt lắm."
"..."
Tóm lại, anh trai cậu ấy chẳng phải người tốt lành gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!