Sự xuất hiện của Hạ Văn Lễ là điều Phùng Thụy Dương hoàn toàn không ngờ tới, hắn ta không thể né tránh. Hơn nữa, hắn ta không ngờ cú đá này lại mạnh đến thế, đạp thẳng vào bụng khiến hắn ta theo bản năng ôm bụng, vội lùi lại hai bước…
Phía sau, bỗng có người đá mạnh vào khoeo chân hắn ta.
Vang lên một tiếng "bịch…".
Hai chân hắn ta khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn ta không kìm được định hét lên nhưng không ngờ, miệng đã bị ai đó từ phía sau bịt chặt lại.
Sức người đó rất khỏe, cứ thế lôi mạnh hắn ta sang một bên.
Chung Thư Ninh được ôm trong lòng, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng va xuống mặt đất. Đến khi lực tay đang siết eo cô của Hạ Văn Lễ nới lỏng ra, cô mới quay đầu nhìn lại.
Phía sau đã không có một bóng người nữa.
"Em không sao chứ?" Hạ Văn Lễ nhìn cô dò xét.
Chung Thư Ninh lắc đầu: "Người vừa rồi là anh trai trong gia đình nhận nuôi Chung Minh Nguyệt trước đây, em đã từng gặp hắn ta rồi."
"Anh biết, anh bảo nhóc Dã đưa em lên xe trước, chuyện còn lại để anh xử lý."
Chung Thư Ninh rất tin tưởng anh.
Hạ Văn Dã hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi lên xe với Chung Thư Ninh, cậu ấy vẫn cắm cúi xem hoạt hình. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thở dài của chị dâu, cậu ấy mới quay đầu hỏi: "Chị dâu, có phải anh trai em đang hẹn hò mà lại bỏ đi làm việc nên chị không vui phải không?"
"Không phải."
"Thế sao đang yên đang lành lại thở dài thế?"
"Vừa nãy chị gặp phải..." Chung Thư Ninh kể sơ qua sự việc cho cậu nghe, Hạ Văn Dã trợn tròn mắt. Trời ạ, mới có mười mấy phút ngắn ngủi mà sao lại xảy ra nhiều chuyện thế.
Sao cậu ấy lại bỏ lỡ mất một màn kịch hay như thế này chứ!
"Đã có anh trai em đi xử lý rồi, chị còn lo lắng điều gì nữa?"
"Gã họ Phùng đó là một tên lưu manh, còn ngài Hạ là quân tử. Hơn nữa, trong môi trường sống của anh ấy, e là chưa từng gặp phải loại lưu manh đầu đường xó chợ thế này, ăn nói khó nghe, miệng toàn lời bậy bạ tục tĩu. Chị sợ ngài Hạ không đối phó được?"
Hạ Văn Dã nghi ngờ mình nghe nhầm!
Anh trai cậu ấy mà là quân tử á!
Chị dâu ruột của em ơi, rốt cuộc là chị có hiểu lầm gì về anh trai em, hay là anh ấy diễn quá giỏi trước mặt chị vậy?
Chị nên lo cho cái tên lưu manh kia thì hơn.
Rơi vào tay anh trai em, coi như hắn ta đã đá phải tấm sắt rồi.
…
Trong nhà vệ sinh.
Khi Phùng Thụy Dương bị Lý Khải lôi vào nhà vệ sinh, Trần Tối tiện tay treo cái biển "Đang dọn dẹp" lên. Hắn ta giãy giụa kịch liệt nhưng miệng bị bịt chặt, ngay cả mở miệng cầu xin cũng không làm được.
Mãi cho đến khi Hạ Văn Lễ đẩy cửa bước vào, bàn tay bịt miệng hắn ta mới được nới lỏng.
"M* mày..." Phùng Thụy Dương đã lăn lộn ngoài xã hội từ lâu, chửi thề cứ phải gọi là tuôn ra như suối. Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, Lý Khải đã tung một cú đá vào lưng hắn ta.
"Rầm…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!