Dưới chăn, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Anh vừa tắm xong, người nóng rực. Vì dựa vào quá gần nên hơi nóng bỏng rát ấy khiến người ta không chịu nổi.
Chung Thư Ninh vô thức "ưm" một tiếng.
Âm thanh mềm mại như thể có móng vuốt mèo đang cào nhẹ trong lòng anh.
Lại còn dán sát vào anh như thế…
Ngọn lửa tình vừa được nhen nhóm khiến cổ họng anh vừa khô vừa ngứa.
"Ninh Ninh…" Giọng anh trầm khàn, mang theo sự thôi thúc không thể kìm nén.
Anh hít một hơi thật sâu, nới lỏng bàn tay trên eo cô, cố gắng cách xa cô một chút. Nhưng Chung Thư Ninh khó khăn lắm mới tìm được một nơi ấm áp thoải mái, không chịu đi, lại còn cau mày và rúc vào lòng anh.
Đôi môi cô không còn sắc máu, chỉ còn một màu hồng phớt, trông…
Rất muốn hôn.
Cô khẽ cọ người trong lòng anh như đang *****.
"Ninh Ninh à, anh đã cho em cơ hội rồi." Cổ họng anh nghẹn lại: "Là em tự mình dựa vào đấy."
Anh đưa tay, kéo Chung Thư Ninh vào lòng một lần nữa…
Chữ cuối cùng, chìm nghỉm giữa đôi môi hai người.
Giây phút này, lý trí sụp đổ, không còn sót lại chút gì!
Lúc này, mọi cảm giác trên cơ thể dường như ngưng tụ lại một chỗ.
Hạ Văn Lễ chỉ cảm thấy hơi thở của mình ngày càng nặng nề, sức lực ở bàn tay đang siết eo cô cũng mất kiểm soát.
Khiến Chung Thư Ninh hơi đau, cô khẽ rên lên phản đối trong giấc ngủ.
Ông cụ Hạ có quan niệm giáo dục khá cũ kỹ và truyền thống, vì vậy từ nhỏ Hạ Văn Lễ đã được dạy dỗ phải khuôn phép ngay thẳng, quân tử lấy đức làm đầu. Sau khi quản lý công ty, gánh nặng trên vai càng nhiều, lại càng không thể tùy tâm sở dục.
Người càng nho nhã lịch thiệp, một khi đã xé bỏ lớp mặt nạ lại càng dễ hóa thành sói giữa đêm mưa, để lộ nanh vuốt.
Vì vậy đối với anh mà nói, chỉ chạm một chút và hôn một cái, chính là uống rượu độc giải khát, chỉ khiến anh càng khao khát nhiều hơn.
Đặc biệt là khi hai cơ thể dán chặt vào nhau, tuy đã vào thu nhưng trời vẫn còn nóng nực, nên váy ngủ của cô cũng rất mỏng manh…
Cơ thể cô ấm áp, mềm mại đến mức rối tinh rối mù!
Dường như trong lòng anh có một xiềng xích nào đó vừa bị phá vỡ, thả ra một con dã thú…
Anh bỗng lật người, đè Chung Thư Ninh xuống dưới người mình.
Đột nhiên vang lên hai tiếng "rung rung…", màn hình chiếc điện thoại để ở đầu giường sáng lên.
Anh cúi mắt nhìn người bên dưới, do tác dụng của thuốc an thần, cô ngủ rất say sưa. Hạ Văn Lễ đưa tay day trán, lý trí dần quay về. Anh đưa tay vuốt nhẹ khóe môi Chung Thư Ninh, cuối cùng... mình vẫn quá đáng rồi!
Anh từ từ đứng dậy.
Sau khi đắp lại chăn cho Chung Thư Ninh, anh ngồi bên mép giường, hít sâu vài hơi để điều hòa lại nhịp thở rồi mới cầm điện thoại lên.
Nhìn thấy tên người gửi tin nhắn, những ngón tay đang cầm điện thoại của anh từ từ siết chặt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!