Chương 41: Hơi ấm mềm mại, bất chợt tựa vào người.

Chung Thư Ninh về đến nhà, cô thay lễ phục, tẩy trang rồi đi tắm. Lúc mặc đồ ngủ bước ra, cô thấy Hạ Văn Lễ đang ngồi bên mép giường, đặt laptop trên đùi, tay đang gõ gì đó trên bàn phím.

Thấy cô bước ra, anh hỏi: "Anh gọi bác sĩ cho em rồi. Em muốn truyền dịch trong phòng ngủ hay ra phòng khách?"

Chung Thư Ninh sửng sốt.

Chân cô đúng là đang rất đau, có lẽ vì phải đi giày cao gót nên càng đau hơn mọi khi.

Chỉ cần uống chút thuốc giảm đau, cố gắng chịu đựng qua đêm nay, ngày mai trời tạnh là sẽ đỡ hơn thôi.

Cô đã làm phiền Hạ Văn Lễ quá nhiều rồi, chuyện gì tự mình giải quyết được thì cô không muốn nói với anh.

Không ngờ rằng…

Anh lại hiểu hết.

Hạ Văn Lễ liếc nhìn cô một cái: "Em chuẩn bị đi, 10 phút nữa anh sẽ bảo bà ấy vào phòng ngủ."

Lúc Chung Thư Ninh đang dưỡng da thì điện thoại rung lên. Giám đốc trung tâm đào tạo cũ nhắn tin hỏi cô có muốn quay lại dạy không vì có một vài học sinh vẫn luôn do cô phụ trách. Ý của giám đốc là hy vọng cô có thể dạy cho đến hết kỳ nghỉ hè.

Xem ra, chuyện giữa cô và Hạ Văn Lễ đã lan truyền còn nhanh hơn cô tưởng.

Ngay cả viện trưởng Hách của trại trẻ mồ côi cũng gọi điện tới.

"Ninh Ninh à, mẹ đã nghe chuyện nhà họ Chung rồi. Mẹ không thể ngờ chuyện năm đó chân con bị thương lại có nội tình như vậy…" Viện trưởng Hách nói rồi thở dài.

"Sao con không nói với mẹ? Mỗi lần mẹ đến nhà họ Chung thăm hỏi, con đều nói mình sống rất tốt, như thế mà gọi là tốt sao?"

"Đều qua cả rồi ạ." Chung Thư Ninh mím môi.

"Vậy bây giờ con…" Viện trưởng Hách thăm dò: "... Đang ở đâu thế?"

"Hay là con cho mẹ địa chỉ đi, ngày mai mẹ đến thăm con nhé?"

"Không cần đâu ạ, hôm khác con đến thăm viện trưởng sau."

Viện trưởng Hách mỉm cười: "Cũng được. Trời lại mưa rồi, nếu chân con đau thì nghỉ ngơi sớm đi nhé. Đừng quên, dù có xảy ra chuyện gì, nơi này vẫn mãi là nhà của con."

"Con biết ạ."

Hạ Văn Lễ thấy cô cúp máy mới hỏi một câu: "Ở trại trẻ mồ côi à?"

Chung Thư Ninh gật đầu.

"Hai người vẫn luôn giữ liên lạc?"

"Trại trẻ mồ côi sẽ đến các gia đình nhận nuôi để thăm hỏi định kỳ. Trước đây nhà họ Chung là nhà tài trợ lớn nhất, mỗi năm Chung Triệu Khánh đều đưa em về đó làm tình nguyện, sau đó chụp ảnh để quảng bá cho công ty." Chung Thư Ninh giải thích: "Thế nên em và viện trưởng Hách chưa từng mất liên lạc."

"Viện trưởng Hách…" Hạ Văn Lễ lẩm nhẩm lại ba chữ này.

Tuy Chung Thư Ninh quen biết anh chưa lâu nhưng cũng hiểu được đôi chút về anh.

Hạ Văn Lễ không phải là người thích nói lời thừa thãi.

Sao tự dưng lại quan tâm đến trại trẻ mồ côi như vậy?

Ngay lúc cô định lên tiếng hỏi, có người đã gõ cửa phòng ngủ: "Anh ơi, em đưa bác sĩ tới rồi."

Là Hạ Văn Dã!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!