Chương 39: Ngài Hạ đến – Cúi người vén váy cho cô.

Chung Triệu Khánh thừa hiểu, nếu để Chung Thư Ninh rời đi trong đêm nay, e rằng sau này muốn gặp lại cô còn khó hơn lên trời.

Cô dám phá nát bữa tiệc ông ta dày công chuẩn bị như thế?

Giờ còn muốn nói đi là đi?

Đừng hòng!

Thế nhưng ông ta còn chưa chạm được vào vai cô, cánh tay đã bị ai đó mạnh mẽ giữ lại.

Chỉ nghe một cú xoay người, kế đó là tiếng quật ngã vang lên rợn gáy, một cú vật qua vai đẹp mắt.

Tiếng hét thảm thiết của Chung Triệu Khánh vang lên, khi Chung Thư Ninh quay đầu lại, ông ta đã nằm sõng soài dưới đất, tay chân vặn vẹo, vẻ mặt méo mó vì đau đớn. Còn Lý Khải thì đứng một bên, mặt mũi vô tội.

Chung Thư Ninh đưa mắt nhìn anh ấy, ra hiệu hỏi:

Anh ra tay đấy à?

Lý Khải đáp tỉnh bơ: "Tôi không ngờ ông ta yếu vậy, không chịu nổi một cú quật."

"Cậu là cái thá gì?" Chung Triệu Khánh ôm lấy lưng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

"Triệu Khánh, anh không sao chứ?" Lưu Huệ An vội chạy tới, trừng mắt nhìn Lý Khải: "Cậu đứng yên đó cho tôi! Nếu chồng tôi có mệnh hệ gì, cậu có đền nổi không? Tôi sợ là cậu không gánh nổi hậu quả đâu!"

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ cửa ra vào:

"Vậy theo bà Chung, tôi có gánh nổi không?"

Giọng nói như gió lạnh cắt da, xuyên thấu cả đêm thu âm ẩm, tràn vào hội trường khiến không khí trong sảnh lập tức đóng băng, tất cả đều im phăng phắc.

Chung Thư Ninh còn chưa nhìn thấy người nhưng chỉ cần nghe giọng, cô đã biết rõ:

Anh đến rồi.

Hạ Văn Lễ mặc một bộ âu phục đen, cả người mang theo hơi sương gió bụi của mưa thu, sải bước vào giữa ánh nhìn khiếp sợ của mọi người. Đôi mắt anh trầm ổn như mặt hồ yên lặng, thế nhưng khi ánh nhìn ấy đảo qua, lại như nặng ngàn cân, khiến người ta không thở nổi.

Khí thế trên người Hạ Văn Lễ quá mạnh, khiến ai nấy đều cảm thấy áp lực khó thở.

Không ai ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây.

Chung Triệu Khánh càng không dám tin vào mắt mình. Dù đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, ông ta vẫn cố gắng gượng dậy, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa xu nịnh: "Ngài… Ngài Hạ? Sao cậu lại đến đây? Thật thất lễ quá, không ra tận cửa nghênh đón được!"

"Cậu chịu nể mặt đến dự tiệc đón gió của con gái tôi, đúng là vinh hạnh cho nhà họ Chung chúng tôi!"

"Chỉ là… có chuyện nhỏ xảy ra nhưng không sao, không sao cả…"

Lúc này, Chung Triệu Khánh đúng là vừa mừng vừa lo. Dù vì Chung Thư Ninh mà bị mất mặt nhưng nếu có thể bám víu được vào Hạ Văn Lễ thì mọi rắc rối đều không còn là vấn đề.

Chu Bách Vũ đứng bên khẽ cười giễu: "Đồ ngu."

"Con nói gì?" Chu Dịch Học nhíu mày hỏi.

"Không có gì."

Lúc này, Chung Triệu Khánh chẳng còn tâm trí để để ý xung quanh nữa. Ông ta vội vã sai người tiếp đãi, định sắp xếp lại bàn tiệc, khom lưng cúi đầu định nghênh đón Hạ Văn Lễ, trông không khác gì một con chó đang quẫy đuôi lấy lòng.

Chỉ là…

Hạ Văn Lễ không thèm liếc nhìn ông ta, thẳng thắn lướt qua, đi thẳng về phía Chung Thư Ninh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!