Chương 38: Xé bỏ lớp mặt nạ, không thể nuôi chó quá béo.

Chu Bách Vũ bất ngờ đứng ra khiến mọi người đều sửng sốt. Biểu cảm của Lưu Huệ An cứng đờ, còn Chung Triệu Khánh thì sững sờ đến ngây người, lửa giận bốc lên tận đầu.

Tên ngu này nhảy ra làm gì chứ!

Chuyện đã đủ loạn rồi, cậu ấy còn muốn đổ thêm dầu vào lửa?

"Bách Vũ?" Chu Dịch Học nhíu mày nhìn con trai.

Vũng nước nhà họ Chung đã đục đến mức này, nó còn muốn nhào vô làm gì.

"Bố à, con là người trưởng thành rồi, con biết mình đang làm gì."

Dạo gần đây, Chu Bách Vũ đã suy nghĩ rất nhiều. Anh ta nhìn về phía Chung Thư Ninh ở phía xa

- Ngày trước, vốn dĩ cô có cơ hội khoác lên người bộ váy múa ba lê lộng lẫy, đứng trên sân khấu đẳng cấp nhất mà biểu diễn.

Lần *****ên anh ta gặp Chung Thư Ninh là trên sân khấu biểu diễn mừng ngày thành lập trường.

Nhìn cô miệt mài luyện tập, đoạt về vô số giải thưởng.

Cô gái mà anh ta từng si mê, như con thiên nga trắng rực rỡ…

Vậy mà, chính vì anh ta, đôi cánh ấy đã bị bẻ gãy không thương tiếc.

"Chung Thư Ninh, anh nợ em một lời xin lỗi. Có thể em sẽ không chấp nhận nhưng anh vẫn muốn nói ra." Chu Bách Vũ nhìn cô, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người thật sâu trước mặt cô: "Xin lỗi."

Khi đứng thẳng dậy, anh ta hít một hơi thật sâu, nói: "Tình cảm của tôi quá ích kỷ, thậm chí có lẽ chẳng thể gọi là tình yêu…"

"Chung Thư Ninh, dù sau này em ở bên ai, anh cũng mong em được hạnh phúc."

Lý Khải đứng bên cạnh, không lên tiếng.

Tên ngu này… cuối cùng cũng làm được một việc giống đàn ông.

Lời làm chứng của Chu Bách Vũ gần như xác thực hoàn toàn những gì năm đó vợ chồng Chung Triệu Khánh đã làm. Thật ra, trong giới nhà giàu, việc bất chấp cảm xúc của con cái vì hôn sự không hiếm nhưng Chung Thư Ninh có thiên phú, lại gặt hái được thành tựu từ sớm. Vậy mà lại bị hủy hoại như thế, thực sự đáng tiếc.

"Tổng giám đốc Chung, chuyện ông làm… đúng là thất đức quá rồi!"

"Dù chỉ là con nuôi, sống với nhau 20  năm cũng phải có chút tình cảm chứ, sao có thể độc ác như vậy!"

"Loại người như vậy, ai dám làm ăn với ông ta chứ? Lỡ đâu lại bị đâm sau lưng thì sao!"

Mọi người xì xào bàn tán, mẹ Phùng thậm chí còn kéo tay Chung Minh Nguyệt lùi lại phía sau, cố ý tránh xa vợ chồng Chung Triệu Khánh, khiến hai người họ càng thêm tổn thương nghiêm trọng.

"Chu Bách Vũ, năm xưa là cậu sống chết theo đuổi con bé đó, tôi làm như vậy… cũng là vì cậu thôi mà!"

"Nó là con gái của chúng tôi, làm sao mà chúng tôi không thương nó cho được?"

"Giờ thì hay rồi, phủi sạch sẽ hết trách nhiệm!"

Chung Triệu Khánh gào lên đầy phẫn nộ.

"Ui chao ơi, mọi người mau nhìn xem này, chó cùng rứt giậu rồi." Một giọng nam trong trẻo bất chợt vang lên, khiến Chung Thư Ninh giật mình. Cô nhìn theo tiếng nói, lập tức thấy bóng người quen thuộc.

Không phải cô đã bảo cậu ấy ở yên trong nhà rồi sao?

Sao lại chạy tới đây!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!