Biến cố xảy ra đột ngột khiến tất cả mọi người trở tay không kịp. Khi Chung Triệu Khánh còn chưa kịp phản ứng, người kia đã xông thẳng đến trước mặt ông ta.
Người đó đưa tay ra, túm lấy cổ áo ông ta!
"Chung Triệu Khánh, rốt cuộc ông muốn gì, muốn hại chết tôi à?"
"Bác… bác sĩ Thành?" Chung Triệu Khánh nhận ra người trước mặt.
Ông ta là Thành Tư Dân của Bệnh viện số Hai thành phố, trưởng khoa chỉnh hình và cũng là bác sĩ điều trị chính lúc Chung Thư Ninh bị thương ở chân.
"Bác sĩ Thành, ông bình tĩnh lại đi, có chuyện gì vậy?" Lưu Huệ An vội vàng bước lên, muốn kéo ông ta ra.
Nhưng mắt bác sĩ Thành đỏ bừng, vẫn túm chặt lấy áo của Chung Triệu Khánh: "Chuyện năm đó là do ông bảo tôi làm!"
"Có gì thì vào phòng nói, ở đây đông người quá…" Chung Triệu Khánh cố gắng trấn an ông ta.
"Coi như sự nghiệp của tôi chấm hết rồi, đến nước này thì tôi cũng chẳng sợ bị người ta biết nữa."
Thành Tư Dân hít sâu một hơi, nhìn về phía Chung Thư Ninh cách đó không xa.
"Cô Chung, năm xưa lúc cô bị thương ở chân, chính bố mẹ cô đã đưa tôi 20 vạn. Họ bảo tôi nói với cô rằng ca phẫu thuật đó không giúp ích được gì, tốt nhất nên điều trị bảo tồn!"
"Thực ra chấn thương của cô không nghiêm trọng, chỉ cần một ca mổ đơn giản và nghỉ ngơi chừng một năm rưỡi là có thể trở lại sân khấu chuyên nghiệp."
"Họ cố ý đấy, không muốn cô tiếp tục đứng trên sân khấu nữa!"
Vài câu nói khiến cả hội trường xôn xao.
Năm xưa, Chung Thư Ninh học múa, đoạt vô số giải thưởng. Ai nấy đều nghĩ cô chắc chắn sẽ tạo được thành tựu trong giới múa.
Đột nhiên bị thương, rút khỏi các cuộc thi chuyên nghiệp, cả giới từng tiếc nuối một thời gian.
"Bác sĩ Thành, ông nói năng cho cẩn thận! Tôi có thể kiện ông tội vu khống đấy!" Chung Triệu Khánh đã giằng ra khỏi tay ông ta, thấy ánh mắt khác lạ của mọi người xung quanh, sốt ruột vô cùng.
"Sao? Làm rồi mà không dám nhận à?" Thành Tư Dân lạnh lùng hỏi.
"Năm đó là tôi sai, tham lam nhất thời, mới hủy hoại tương lai tốt đẹp của một cô gái."
"Tôi đáng trách nhưng hai người là bố mẹ cô ấy, sao có thể nhẫn tâm đến vậy?"
"Chẳng lẽ…"
"Là sợ cô ấy bước lên sân khấu lớn hơn, bay quá cao, thoát khỏi tầm kiểm soát của hai người? Nên mới cố tình hủy hoại cô ấy? Cô ấy gọi hai người một tiếng bố mẹ mà hai người nỡ lòng làm như vậy, thật sự quá độc ác!"
Tâm địa độc ác của vợ chồng Chung Triệu Khánh bị vạch trần khiến cả hai vừa lo vừa giận.
Người nhà họ Phùng cũng ngạc nhiên nhìn sang, ánh mắt đầy thắc mắc.
Dù gì thì nhà họ Chung vẫn luôn tỏ ra rất đoan chính, đàng hoàng trước mặt họ.
Ngay cả Chung Minh Nguyệt cũng quên cả cơn đau trên mặt, trừng to mắt nhìn, sống lưng khẽ lạnh toát.
Đối mặt với những lời bàn tán của đám đông, ***** Chung Triệu Khánh phập phồng dữ dội: "Ông nói bậy! Đúng là ly gián người khác!"
"Nói đi, ai sai ông đến? Có phải con ranh chết tiệt này không?"
Ông ta đột ngột quay đầu nhìn về phía Chung Thư Ninh, mắt tóe lửa: "Năm xưa mày bị thương, tao và mẹ mày đã dốc hết tâm sức chăm sóc. Vậy mà bây giờ mày lại dám sai người đến vu oan cho bọn tao?"
Chung Thư Ninh sững sờ: "Ông nói gì cơ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!