Bộ lễ phục Chung Thư Ninh đã chọn cần phải sửa lại phần eo. Lúc được giao đến lần nữa, chỉ còn cách bữa tiệc đón gió mà nhà họ Chung tổ chức cho Chung Minh Nguyệt hai ngày.
Cô đã làm xong nhang thơm mùi vải nhưng Hạ Văn Lễ lại phải bay về Kinh Thành một chuyến vì công việc.
Chưa chắc anh có thể về kịp dự bữa tiệc của nhà họ Chung.
Trước khi đi, Chung Thư Ninh lấy ra chiếc ghim cài áo vest đã chọn cho anh rồi đưa qua.
"Hửm?" Gương mặt Hạ Văn Lễ vẫn bình thản không chút gợn sóng.
"Lần trước đi dạo phố với Tiểu Dã em đã mua nó, không biết anh có thích không?" Chung Thư Ninh nhìn bộ vest anh đang mặc, lấy ra một chiếc ghim cài áo vest trong mấy chiếc.
Khóe mắt cô liếc thấy Hạ Văn Dã đang vừa chơi game trên điện thoại, vừa quan sát họ.
"Anh có muốn đeo thử không?" Chung Thư Ninh thăm dò hỏi.
"Được."
Giọng điệu của Hạ Văn Lễ luôn từ tốn, không nhanh không chậm, nghe không ra vui hay giận.
Trần Tối đứng bên cạnh, thầm than trong lòng:
Sếp của tôi ơi, anh muốn cười thì cứ cười đi, nhịn không thấy khó chịu sao?
Chung Thư Ninh bước đến trước mặt anh, lấy ghim cài áo vest ra, đầu dây được móc vào khuy cài hoa trên áo vest, còn đuôi dây thì thả vào trong túi áo ngực. Bộ vest sẫm màu phối với chiếc ghim vàng trông vô cùng tinh xảo.
"Anh thấy thế nào?" Chung Thư Ninh cảm thấy rất hài lòng.
Hạ Văn Dã chống cằm quan sát hai người.
Dù sao thì mỗi khi người nhà tặng quà cho anh cả, anh cũng chỉ lịch sự đáp lại một câu cảm ơn. Cậu ấy muốn xem thử, với tấm lòng này của chị dâu, liệu anh có tỏ ra lạnh nhạt như vậy không.
Nào ngờ…
Giây tiếp theo, Hạ Văn Lễ đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Chung Thư Ninh.
Chung Thư Ninh sững lại, chỉ cảm thấy bên tai có hơi thở nóng lướt qua.
Anh nói khẽ, giọng trầm thấp, mang theo từ tính: "Cảm ơn em, anh rất thích."
Để phối hợp diễn cảnh thân mật, Chung Thư Ninh đưa tay vòng hờ qua eo anh. Cô không ôm thật, chỉ khẽ nắm lấy vạt áo bên hông anh. Động tác ấy khiến Hạ Văn Lễ hơi bất ngờ.
Trong lòng thì vui.
Nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. Anh buông tay khỏi người cô, rồi nghiêng đầu, khẽ chạm vào má cô một cái.
Môi anh mỏng, hơi lạnh.
Hơi thở anh đều đều, ấm áp nhưng lại khiến tim cô như bị lửa đốt.
"Anh đi công tác hai ngày, em tự chăm sóc mình nhé." Giọng anh dịu dàng.
"Anh cũng vậy."
Trong mắt Hạ Văn Dã, anh trai và chị dâu thật sự là cặp vợ chồng ân ái. Bị "phát cơm chó" đầy mặt, cậu ấy chỉ thấy nổi hết da gà.
Vừa tặc lưỡi vừa nói: "Anh, đi đường bình an nhé!"
"Ở nhà ngoan một chút, đừng gây chuyện!" Hạ Văn Lễ cảnh cáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!