Trái tim Chung Thư Ninh run lên dữ dội.
"Bà chủ, cháu mau ăn sáng đi, bữa sáng hôm nay là do cậu chủ chuẩn bị đó." Dì Trương mỉm cười mời Chung Thư Ninh ngồi xuống: "Quần áo đẹp quá, bà chủ mặc vào chắc chắn sẽ rất xinh đẹp."
"Chào buổi sáng chị dâu!" Hạ Văn Dã đi từ trên lầu xuống.
"Tối qua em không ngủ à?" Chung Thư Ninh quan sát cậu ấy.
Vốn dĩ cậu ấy có đôi bọng mắt cười rất đẹp, ấy vậy mà chỉ sau một đêm đã biến thành quầng thâm sâu hoắm.
"Chắc là do uống rượu nên hơi mất ngủ một chút." Hạ Văn Dã giải thích.
Thật ra tối qua, cậu ấy bị anh cả lôi vào thư phòng. Cậu ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn đòn nhưng không ngờ sau khi nói xong chuyện nhà họ Chung, anh cả lại bảo cậu ấy về phòng.
Vẻ mặt dường như... còn hơi vui vẻ!
"Anh, anh chắc là em có thể về phòng nghỉ ngơi rồi chứ?" Não Hạ Văn Dã như ngưng hoạt động.
"Em muốn ở lại làm việc cùng anh à?"
"Dạ không, em buồn ngủ lắm rồi."
Hôm nay đại ma vương rất khác thường, Hạ Văn Dã hoang mang tột độ.
Lúc anh xuất hiện ở quán bar Dạ Vô Miên, vẻ mặt kia quả thực giống như một con dã thú ăn thịt người!
Kết quả là cậu ấy về phòng, trằn trọc không yên bèn lên nhóm chat than khổ với mọi người, ai nấy đều cười nhạo cậu ấy có khuynh hướng thích bị ngược.
Con Dao Nhọn: [Mấy người biết cái rắm ấy, anh trai em không bao giờ tự dưng đối xử tốt với ai đâu. Bình thường anh ấy còn chẳng thèm cười với em, lâu lắm rồi anh ấy không cười như vậy.]
[Em chưa bao giờ thấy anh em để tâm đến một người phụ nữ nào như thế.]
[Chị ấy đã thành công thu hút sự chú ý của em rồi.]
…
Cả đám trong nhóm cười bò.
Nửa đêm rồi còn lên nhóm làm trò say rượu gì không biết!
"Ăn sáng đi, bữa sáng hôm nay là do anh làm." Hạ Văn Lễ liếc nhìn em trai.
"Thử món này xem." Hạ Văn Lễ dùng đũa chung gắp một chiếc bánh bao nhân rau củ cho Chung Thư Ninh.
Có Hạ Văn Dã ở đây, Chung Thư Ninh biết phải diễn cảnh ân ái. Cô mỉm cười nói cảm ơn, rồi cũng gắp thức ăn cho anh.
"Cảm ơn em." Hạ Văn Lễ lịch sự đáp lại.
Hạ Văn Dã chết sững.
Show ân ái à?
Đây mà là anh trai của mình sao?
"Nhìn gì đấy? Em cũng muốn ăn à?" Hạ Văn Lễ cười, gắp cho em trai một cái sủi cảo hấp.
Hạ Văn Dã căng thẳng nuốt nước bọt, liếc nhìn bữa sáng trên bàn.
Ngoài dịp Tết ra thì lúc anh trai vào bếp nấu cho ông bà nội, cậu ấy mới được thơm lây một bữa. Còn lại, Hạ Văn Dã gần như chưa bao giờ được ăn món do chính tay anh trai nấu. Dù sao thì cái người nào đó cứ bay đi khắp nơi, bận tối mắt tối mũi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!